41 Đồ ăn gọi ngoài quả nhiên mang ba món tới, món ăn cũng làm theo kiểu Trung Quốc mà tôi quen ăn. Mấy năm qua sống ở Mỹ, tuy đã có một vài thói quen mai một dần theo thời gian, nhưng sở thích vẫn luôn không đổi.
42
cửa phòng đóng lại, Đỗ Diệc Tiệp đỡ tôi ngồi xuống bên giường, xong lại tự mình rót một cốc nước cho tôi.
Tôi vẫn còn hoảng hốt chưa thể bình tĩnh lại, lúc hai tay nhận lấy chiếc cốc kia, tay còn thoáng run rẩy, nước trong cốc cũng bị sánh ra ngoài, rơi xuống trên tay hắn.
43 Nếu thực muốn nói mặt dây chuyền kia đối với tôi rất quan trọng, kỳ thật cũng không hoàn toàn như vậy, cẩn thận xem xét mà nói, có lẽ cũng là vì Vương Tranh của hai kiếp rất hiếm khi tặng cho tôi một vật kỷ niệm nào đó.
44 Bắt đầu một ngày đi làm mới, tôi thấy thoải mái đến là lạ, trước đây mỗi lần nhận một vụ án, còn có mấy thực tập sinh của các luật sư đến giúp đỡ, nhưng không ngờ khi tôi đang xả hơi, Catherine bỗng gọi tôi tới văn phòng.
45 Catherine đem những án kiện lặt vặt vốn trong tay tôi giao hết cho những người khác xử lý, liên tục đưa tôi ra vào phòng tạm giam, làm thế chủ yếu là vì đương sự của chúng tôi – ngài ấy tên là Mang Tư, để hỏi thăm một số tin tức bên ngoài cùng tài liệu.
46 Trong mỗi gia đình, ít nhất cũng đều lưu lại vài quyển album ghi lại sự trưởng thành của các thành viên trong gia đình, thêm cả một số chuyện quan trọng nữa để mai sau còn tưởng nhớ lại.
47
Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu cứ thế khóc đến đỏ cả mũi, hình ảnh ấy thực sự rất khó coi.
Lại thêm trong lòng tôi chợt nhận ra, nghiêm túc xem xét lại chính mình thì cũng đã hơn sáu mươi mươi tuổi rồi, giờ nắm chặt không chịu buông bàn tay của một cô gái còn chưa lấy chồng, khóc đến thở không ra hơi.
48 Trong số tài liệu mà Đỗ Diệc Tiệp đã cung cấp có bao gồm là cuộc đời của Reid Mann cùng công việc đã từng đảm nhận ở Kim gia, thêm cả mối quan hệ giữa Reid Mann với thành viên của Kim gia nữa, mọi thứ đều rất tỉ mỉ đến mức ngay cả ảnh chụp Reid ôm Mang Tư Kim mới vài tuổi cũng có.
49
Hồi còn học đại học, buổi tối Trình Thần khi không ngủ được, sẽ bật Discovery Channel lên xem, rồi nhất định sẽ lôi tôi ra xem cùng với cậu ta.
Tôi vẫn nhớ có một màn được chiếu lên là cảnh một con thỏ xám bị một con rắn to bắt được, cảnh tượng giãy dụa mà giãy không nổi ấy, tôi nhìn đến nỗi cả người ớn lạnh, nháy mắt đã rút luôn dây điện, khiến Trình Thần ở bên cạnh liền không ngừng gào thét.
50
Đã từ lâu lắm rồi, như thể đang đứng giữa giấc mộng.
Cảnh sắc xung quanh mờ ảo xao động, khiến người ta cảm thấy hoài niệm lắm.
Tôi nhìn quanh thật lâu, đến tận khi nơi xa có một người bước tới.
51 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
……………………………………………
Chú thích: Nguyên tội – Nguồn gốc của tội lỗi.
52 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
53 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
54
Sương mù dày đặc.
Hắn thoáng chút thờ ơ nhìn ra bên ngoài, trên bàn đặt một mặt dây chuyền tinh tế bằng bạch kim, lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ.
55
Không biết có phải vì lò sưởi đang mở, trong căn phòng này gây cho người ta một thứ cảm giác. . .
Ngoài vị trí trung tâm ra, Mang Tư Kim ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nhìn lại thì trong phòng nghỉ này cũng có không ít người, trên thực tế ngoài vệ sĩ ra, cũng chỉ còn người đang ngồi ở chính giữa kia và Mang Tư Kim là hai người có thể nói ra tên họ.
56
Chạy đi quá nhanh, kính mắt rơi từ bao giờ tôi cũng chẳng biết.
Chỉ đành làm phiền Đỗ Diệc Tiệp đích thân đưa về — lại nói tiếp, tôi cũng ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên xe của Đỗ đại ca, cũng không về thẳng nhà, ngược lại trước đi một chuyến đến bệnh viện, băng bó xử lý vết thương đã.
57
Đây là Nhâm Định Bang, là Nhâm đại lão gia nổi danh một thời.
Hồi đó Nhâm đại lão gia trong mắt người người, chính là một quý ngài tân thời tuấn tú, tiếp đó chính ông tự có hẳn một công ty lớn và một số xí nghiệp, mà nhà chính Nhâm gia thì chiếm một khoảng đất rộng, bề ngoài rất hoành tráng, trong thời kỳ ổn định này, Nhâm thị cũng coi như là một gia tộc phồn thịnh hiển hách.
58 Khi tôi tới bệnh viện, mới chạy qua một quầy hàng cách đó không xa đã trông thấy Lý Linh ngồi ở trên ghế chỗ hành lang, hai tay nắm chặt vào nhau, hơi khom người xuống, dường như đang lo lắng rất nhiều.
59
— Phía trên ngực trái của cậu ta từng bị vết thương nặng, ý của tôi là, nó giống như vết sẹo do bị súng bắn lưu lại.
— Chắc hẳn sau đó do không được điều trị tốt, nhưng mà chuyện đấy với tình trạng hiện giờ của cậu ta lại không hề liên quan với nhau, chúng tôi nhận định sơ bộ, cậu ta bị tổn thương phổi, tuy tình hình không xấu, nhưng cũng chớ xem nhẹ.
60
Đợi khi tôi lần thứ hai đến bệnh viện thăm Vương Tranh, trên giường đã trống không, hỏi y tá thì được biết Vương Tranh đã làm thủ tục ra viện rồi.
Cô y tá vẻ mặt không vừa lòng, tức giận bảo: [Cái anh kia đúng thật là, chẳng biết qúy trọng thân thể mình, nếu để lần sau lại lên cơn đau nữa, chẳng rõ còn cợt nhả được nữa không.