61
Tới bây giờ, tôi đã có một bí mật.
Tôi từng nghĩ, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân tôi không ngừng muốn trốn chạy.
Chỉ cần đối diện với y, đối diện với căn phòng ngập mùi đàn hương này, tôi sẽ chỉ nhớ tới khoảng thời gian vẻn vẹn một tháng, đã khiến tôi phải loanh quanh tại nơi ranh giới ngăn cách giữa lý trí cùng dục vọng, đến khi tôi đã gần như sụp đổ, y lại thả tôi ra ngoài.
62 Lúc Catherine đem cặp tài liệu kia giao cho tôi, tôi nhất thời ngây người. Catherine xem chừng cũng đã bảo lưu, hai tay chống cằm, [Nhâm à, cậu có thể suy nghĩ thêm, thật ra đây là một cơ hội tốt.
63
Lý Linh mặt mày tái nhợt đi, chậm chạp giơ tay lên che miệng mình lại, xung quanh tiếng chửi rủa cũng dần nổi lên.
[Ơ hay, sao lại dừng? làm gì thế hả?]
[Lý Linh –! Cô làm gì vậy! Mau xuống ngay đây!!] Tôi gào to, hai gã bảo vệ da đen đứng cạnh liền thuận thế bịt miệng tôi lại, khi âm nhạc lại nổi lên lần nữa, tôi ra sức giãy dụa.
64
Khoảng thời gian xảy ra vụ việc đó, tôi vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết.
Ở trong căn phòng đấy, trong mũi chỉ ngửi thấy được mùi đàn hương nồng nặc, ngay cả khứu giác cũng dần tê dại, rèm cửa sổ bị kéo kín lạị, ngoại trừ ăn và ngủ ra, những lúc khác đều ở trên giường.
65 Vương Tranh chỉ sắp xếp lại vài bộ quần áo cùng mấy thứ lặt vặt, thông báo lại cho chủ nhà xong rồi chuyển đi. Vốn phòng khách trong khu nhà trọ này cũng coi như là một gian, trước đây ở một mình thấy cũng chẳng vấn đề gì, giờ thêm một người thì phải bố trí lại mới được.
66
Vào lúc tôi đến được bệnh viện, vừa nhìn thấy Trình Thần liền vội vã đi tới kéo cậu ta lại hỏi: [Lý, Lý Linh sao rồi!]
Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, nắm lại cổ áo tôi rồi ấn mạnh tôi lên tường, quát lớn: [Tiểu Linh xảy ra chuyện lớn thế, vậy mà cậu không nói cho tôi biết! Cậu tới cùng là đang làm gì hả!]
Cậu ấy nắm chặt cổ áo tôi, tôi hít thở không thông liền ra sức giãy ra, người đàn ông trung niên ở cạnh đi tới, ngăn Trình Thần lại: [Đừng gây chuyện nữa, đánh người là sẽ ghi lại, cậu có muốn bị xử phạt không hả?]
Trình Thần nghiến răng đẩy tôi ra, tôi nhất thời lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
67 Tôi có phần lo lắng khi ngồi ở trong xe, A Đức ngồi ngay bên cạnh, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, giữa đường nhận được cuộc gọi, bật chửi một tiếng, đập vào đầu tên lái xe, quát: [Còn không nhanh lên.
68
Ngay từ đầu, ý nghĩ này chỉ mới chớm nảy sinh trong lòng, thế nhưng thúc đẩy nó phát triển mạnh mẽ có lẽ chính là từ Vương Tranh.
Chẳng biết cậu ấy từ chỗ nào lôi ra một chồng tài liệu hỗ trợ du lịch tới, đẩy tới trước mặt tôi, rồi lại xoay người đi nghiên cứu sách dạy nấu ăn, hoặc là ở trong phòng bếp hầu như cả ngày trời.
69
Trước khi ra khỏi cửa, tôi cầm theo một chiếc áo khoác dài.
Nó là chiếc áo Vương Tranh thường mặc trên người, sáng sớm lúc cậu ra ngoài, có nói ngoài kia trời quang mây tạnh, không cần phải mang theo.
70
Một vùng trắng xóa.
Bóng dáng ấy đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, ánh sáng chói lóa khiến đôi mắt tôi trở nên nhức nhối.
Cậu ấy ngoảnh lại nhìn, khẽ cười một tiếng.
71
Tôi ngửa đầu, hai mắt nhắm lại.
Dường như đã trôi qua rất lâu, mãi tôi mới mở mắt ra, nhìn những hoa văn trên trần nhà màu trắng kia, thở dài một tiếng, [Thế vì cái gì?]
Vòng tay y ôm siết hông tôi.
72
(Lời tác giả) Wing Ying: Đây là phiên ngoại giải thích mọi chuyện trong kiếp trước, khá dài, hy vọng mọi người sẽ không bỏ qua nó TAT
Nghiêm túc mà nói, Nhâm gia thật sự là một gia tộc lớn, ngoài tổ tiên ở Đại Lục, sau này đi đến Nam Dương phát triển, còn thêm một nhánh của Vương gia nữa, mười mấy gia đình cùng tập trung lại, nói thế nào cũng phải đến trăm người.
73
Hiệp định kia cứ thế được bí mật định ra.
Trong vụ này rốt cuộc có bao nhiêu người biết cũng khó mà nói được, nhưng ít nhất bên ngoài đồn rằng — Vợ của Nhâm đại thiếu gia chưa đủ tháng đã sinh ra được một đứa bé trai khỏe mạnh, không biết có phải hay không mà chuyện vui đến tới tấp, Nhâm Tam gia không những phẫu thuật thành công, còn hồi phục rất nhanh, sang năm đã có thể ra viện.
74
Công nghệ Gen
Hắn ngây người.
Nhâm Tam gia đã từ lâu không còn ngồi một cách nghiêm túc trước bàn làm việc, thế mà giờ toàn thân hắn lại run lên — thậm chí hô hấp dường như cũng khiến hắn cảm thấy khó khăn biết mấy, nghe xong câu báo cáo cuối cùng của Ôn Cảnh, hắn rốt cuộc giống như không chịu được nữa ngửa người về đằng sau,
[Tam gia.
75
Tôi bình tĩnh nhìn y.
[. . . Có đúng thế không?] Tôi run rẩy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Y vẫn không nói lời nào.
Y chỉ nhìn tôi, một câu cũng không nói, vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, như thể đối với câu hỏi kia hoàn toàn không có chút cảm giác nào vậy.
76
Lúc tôi từ trong phòng khám ra, không hề nhìn thấy Nhâm Tam gia đâu, chỉ có Từ Thanh Hoành đi cùng ra đón, theo sau còn có hai vệ sĩ nữa.
[Tiểu thiếu gia, kiểm tra thế nào?] Từ Thanh Hoành nhìn biển cửa phòng khám, [Bác sĩ người Đức này rất có uy tín trong khoa mắt, ông nội tôi bảo khám nhiều người chuyên nghiệp mới đáng tin, vậy sẽ không xảy ra sơ xuất.
77 Đỗ Diệc Tiệp nở nụ cười nhạt, trong mắt lại không tồn ý cười nào, khiến cho khuôn mặt hắn gần như vặn vẹo. Hắn một tay tóm lấy khuỷu tay tôi, chỉ cần tôi hơi tránh né, hắn sẽ mệt mỏi nhìn lại nhưng ánh mắt lại hàm chứa vẻ tàn nhẫn.
78
Tôi vì không chịu nổi cơn đau nhức từ mắt ập tới mà tỉnh lại.
Từ bên phải truyền đến cảm giác ấm nóng cùng ánh sáng chói chang, tôi biết giờ đã là sáng hôm sau.
79 Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mãi lâu sau, ngay cả khi trước mắt chuyển thành màn đêm, có lẽ vì cơn đau nhức nhối nơi con mắt cứ từng cơn từng cơn truyền tới, khiến cho tôi không thể chợp mắt.
80
[Tiểu kỳ, em hiện tại hận tôi rồi phải không?]
Đỗ Diệc Tiệp liếc nhìn khẩu súng trong tay, vẻ như không để ý nói.
Tôi quay về phía hắn, chợt bật cười một tiếng, gật đầu.