1 Thế giới của thú nhân, đều là nam giới nên được phân chia thành thư và hùng, hùng có thể biến đổi thành dị thú còn thư thì có thể sinh con.
…
” Không biết xấu hổ! “.
2 Lạc Tang là thú nhân rất nổi tiếng ở Đông bộ lạc, bởi vì y là một dực báo ( báo có cánh) cường đại, không chỉ vì y có vẻ ngoài xuất sắc mà y còn là một người kỳ dị vì không thích giống cái.
3 Mục Mộc nhớ lại lời mắng chửi hắn của người phụ nữ kia: Tôi nguyền rủa anh bị đàn ông thao mông đến nở hoa.
Nữ nhân nguyền rủa đều là linh nghiệm sao? Mục Mộc nhìn nam nhân cao lớn đang áp ở trên người hắn, mọi cách giãy dụa đều không có kết quả, hắn vừa nhắm mắt lại liền hôn mê bất tỉnh.
4 Mục Mộc thu hồi tầm nhìn từ trên người Lạc Tang trở về, hắn bắt đầu xem xét kỹ tình huống trên thân thể của chính mình, hai tay bị thương đã được băng bó lại, phỏng chừng còn được thoa thuốc nữa, hắn miễn cưỡng dùng hai tay đã được băng bó vén da thú đang đắp ở trên người ra, quả nhiên không có mặc bất kỳ cái gì.
5 Trong sơn động, Mục Mộc buồn bực đi tới đi lui, rào cản ngôn ngữ thật sự rất phiền phức.
Bất đắc dĩ, Mục Mộc đi tới đối diện với Lạc Tang ngồi xếp bằng xuống, nói chuyện với giọng điệu gượng gạo: ” Anh dạy cho tôi biết ngôn ngữ của anh đi “.
6 Cảm giác không trọng lực kéo tới, Mục Mộc kinh hãi mở to hai mắt, đã thấy báo đen to lớn không biết là yêu hay là ma nháy mắt từ bên trong hang núi nhảy xuống, thân thể hình giọt nước dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng, tư thái ưu mĩ cảng đẹp ý vui, khiến cho Mục Mộc đang trong trạng thái lơ lửng nháy mắt liền thất thần.
7 Mục Mộc cũng không có chém về phía Lạc Tang, chỉ là vung dao găm về phía y không để cho y tới gần mình mà thôi.
Mục Mộc biết rõ nếu thực sự mà đánh nhau thì hắn chắc chắn sẽ bị Lạc Tang giết chết, dùng con dao găm này chỉ là dùng để che giấu đi sự yếu ớt và vô lực chống cự lại mà thôi.
8 Lúc này, Mục Mộc nhớ ra báo đen sẽ hiện cánh ra, tựa đoán ra được cái gì, Mục Mộc thay đổi sắc mặt, mang theo sợ hãi hỏi báo đen: ” Anh… Không phải là muốn chở tôi bay ở trên trời chứ? “
” Đi như vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn, bay trở về bộ lạc chỉ cần có ba ngày “.
9 Lạc Tang chở Mục Mộc bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, móng vuốt của hai cái chân sau thì quắp lấy hai cái bao đồ lớn.
Lúc đầu, Mục Mộc còn không dám mở mắt ra, khi thấy Lạc Tang bay vững vàng thì liền từ từ thả lỏng hơn, còn dám đưa tay ra chạm vào những đám mây khí bụi.
10 ” Xin lỗi, anh đã đến trễ “. Đầu lưỡi đang bị thương nên Lạc Tang nói chuyện rất cố sức.
Mục Mộc lấy cùi chỏ hung hăng thụt về phía sau một phát, vừa giận vừa sợ: ” Anh, làm sao mà anh lại giết bọn hắn chứ! “.
11 Màn đêm thăm thẳm mà lạnh buốt, Lạc Tang cùng Mục Mộc nằm ngủ ở trong đống cỏ, Lạc Tang theo thói quen vòng tay ôm Mục Mộc lại, Mục Mộc cũng theo thói quen giãy giụa mấy lần thì hai người liền dán thật chặt vào nhau.
12 ” Ai? “. Một giọng nam trầm thấp vang lên, tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện có hơi giống với giọng của Lạc Tang đến mấy phần.
” Là con, phụ thân “. Lạc Tang lo lắng ôm thân thể nóng hổi của Mục Mộc ở ngoài cửa chờ.
13 Mỹ nam áo trắng đột nhiên xông vào làm Mục Mộc sợ hết hồn, hắn quan sát và đánh giá mỹ nam áo trắng, thấy người này còn trẻ liền coi người ta là ngang hàng với mình, nói chuyện cũng liền không khách sáo: ” Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua đàn ông đánh nhau sao? “.
14 Mục Mộc đi vòng vòng quanh bàn tròn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nuốt nước bọt.
Hắn đã không ăn cơm trong suốt hai ngày, lý trí của hắn đã sắp không còn.
15 Lời nói này của Mục Mộc thật sự là quá cay độc, cũng quá độc ác, giống như cầm một thanh kiếm hung hăng □□ vào tim của Lạc Tang, làm cho y khó chịu đến không thể thở được.
16 Mục Mộc nổi khùng, nắm đấm nện lên người Văn Sâm Đặc Tư, tuy rằng Văn Sâm Đặc Tư cao tương đương Mục Mộc, thân thể cũng gầy giống với Mục Mộc, nhưng ông không có cỗ sức lực hăng máu và điên cuồng như Mục Mộc, cho nên căn bản không phải là đối thủ của Mục Mộc, chỉ có thể ôm lấy đầu vừa né tránh quả đấm của hắn vừa kêu thảm thiết.
17 Vốn là người của bộ lạc có nghe nói Lạc Tang mang về một bạn lữ liền đặc biệt chú ý đến nhà của bọn họ, nay thấy giống cái trong truyền thuyết sẽ xuất hiện thì tự nhiên đều đứng vây xem ở phía bên ngoài viện.
18 Nhà của Lạc Tang ở ngoài rìa của bộ lạc, nơi này thì yên tĩnh hơn so với ở trong trung tâm của bộ lạc, xung quanh nhà ở cũng ít, khoảng cách của các ngôi nhà ở đều rất xa, mà còn xen kẽ rất nhiều đại thụ che trời có cành lá tươi tốt, có cảm giác như nông dân ở trong núi vậy.
19 Lạc Tang ném hai con mồi đã chết vào một góc trong nhà bếp, y liền tiến vào phòng ngủ để nhìn Mục Mộc, phát hiện hắn giống như con mèo cuộn tròn cơ thể lại, hai tay ôm bụng nằm ở trên giường, khuôn mặt vùi vào trong đệm chăn.
20 Mục Mộc giật mình quay đầu lại, liền đối diện với con ngươi dựng thẳng, phát ra u quang của Lạc Tang, cái người phụ nữ gợi cảm tồn tại ở trong đầu của hắn chớp mắt bị phá thành ngàn vạn mảnh vỡ tản đi.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 9