81
Trọn một đêm tôi không ngủ, trong đầu chỉ toàn hiện lên tiếng súng nổ, tiếng kêu đau đớn thảm thiết không ngừng bên tai.
Vào rạng sáng, Đỗ Diệc Tiệp mở cửa vào, bấy giờ tôi vừa lúc ngồi dậy.
82 Cuộc sống cứ thể trôi qua hơn bốn mấy ngày trời, Đỗ Diệc Tiệp trước chỉ là bận rộn, sau đó là nhàn rỗi, tới bây giờ thì lại lần nữa không thấy bóng dáng hắn đâu.
83
Tôi đứng dậy, nhìn anh ta đầy cảnh giác.
A Đức nhếch môi cười, [Đừng tỏ vẻ thế chứ đại thiếu gia. Dù gì cũng là bạn học cũ của nhau, đúng không?] Anh ta ngẩng cao đầu, cười xong lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, đôi mày không khỏi nhíu chặt.
84 Thời gian chờ đợi, A Đức bịt miệng tôi lại khiến tôi gần như cảm thấy nghẹt thở, chỉ đành âm thầm cắn môi dưới, dựa vào cơn đau nhằm duy trì tỉnh táo.
85 [Giác mạc nhân tạo đã được thông qua sử dụng trong lâm sàng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ biến chứng nào, không cần phải cấy ghép dị thể, cho nên Tam gia ngài cứ yên tâm đi.
86 Hai năm sau, tôi theo Nhâm Tam gia trở về Singapore, khoảnh khắc cửa chính của Nhâm gia mở rộng, tôi nhìn thấy lão Hà vận trên mình bộ đồ vest thẳng thớm, đứng ở cạnh cửa, cúi người chào lớn: [Tiểu thiếu gia, mừng cậu về nhà.
87 Cao ốc Nhâm thị được xây dựng thành kiểu cao ốc đôi, từ phòng tổng giám đốc ngẩng đầu nhìn sang có thể trông thấy tầng chót của tòa cao ốc đối diện.