1 CHƯƠNG 1
Tuyết nhãn châu và tuyết diễm châu
.
Bắc Vị Thủy đã là tuyết bay kín trời, trên đường lớn cũng phủ một tầng trắng thuần, hai bên nhiều đất bằng, ít núi, vì vậy đưa mắt nhìn lại thì thấy một vùng trắng xóa.
2 CHƯƠNG 2
Bắt yêu nhân
.
Hơn nửa đêm, giữa đồng cỏ hoang vu nơi băng thiên tuyết địa, đột nhiên có tiếng nữ nhân khóc thút thít truyền đến, lẫn vào gió tuyết bay đi thật xa, nhưng không cách nào xác định phương hướng.
3 CHƯƠNG 3
Dạ hí
(Đùa giỡn lúc nửa đêm)
.
Sau khi Long Miểu Miểu vào quân doanh của Triệu Phổ, bắt đầu lần lượt quấy phá mọi người.
Cô nương này đừng xem chỉ mới mười mấy, nhưng hình như từ nhỏ được cưng chiều tới lớn, cái gì cũng giống như không hiểu, không sợ Triệu Phổ là đại tướng quân, không sợ Bao đại nhân mặt đen, dám đi giật chòm râu của Bàng thái sư, dám đi bứt tóc của Âu Dương Thiếu Chinh, thật không biết nàng là chưa nếm qua khói lửa nhân gian hay là hỗn thế ma vương chuyển thế.
4 CHƯƠNG 4
Thần hí
(Đùa giỡn buổi sớm mai)
.
Sáng sớm hôm sau, tuyết lớn dĩ nhiên tích tụ rất cao, Âu Dương Thiếu Chinh dậy rất sớm, dẫn dắt năm trăm binh sĩ cầm xẻng dọn tuyết, để xe ngựa có thể thuận lợi tiến lên phía trước.
5 CHƯƠNG 5
Ăn cơm không dễ
.
Đội ngũ xuất tuần trùng trùng điệp điệp rốt cuộc tranh thủ trước giờ cơm trưa, đi tới Tuyết Châu phủ.
Lúc này, tuyết đọng trên đường đã tan, trời cũng trong, ánh nắng ấm áp.
6 CHƯƠNG 6【 ĂN CƠM KHÔNG DỄ 】
“Bàng cát vỗ bả vai của Bao chửng tỏ vẻ an ủi, “Ta chẳng qua là không hiểu, nơi đây núi cao đường lại xa, hắn không thèm đến Giang Nam sông nước vui đùa, cũng không màng đến phái Thiên sơn minh chủ võ lâm, lại theo các ngươi đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này, ngươi xem hắn đến nhìn thi thể còn thấy buồn nôn nữa, đi tra án cùng phủ Khai Phong ngươi lại còn phải tự mình chi bạc, hắn có mưu đồ gì a ?” “
*************************
Nghe nói Thiên mẫu lại ra ăn thịt người, mọi người không thể làm gì khác hơn là đem việc ăn cơm gác lại, tra án trước đã.
7 CHƯƠNG 7 [ ĂN CƠM KHÔNG DỄ ]
“Kẻ sĩ có thể bị giết chứ không thể chịu đói, ba lần bị đói là tuyệt đối không thể tha thứ “ (Miêu Nhi)
********************
Một con hổ đi trên đường lớn cũng không có dịp được thấy nhiều.
8 CHƯƠNG 8【ĂN CƠM KHÔNG DỄ 】
“Ngươi đương nhiên không cần ăn cơm cùng bàn với hắn, nhưng cũng không cần phải đói bụng đâu, cùng bàn ăn cơm với ta không phải là được sao.
9 CHƯƠNG 9【NHÂN BẤT VỊ KỶ】
Bé Tiểu Ngũ
“ Còn không tin, đối phó với hạng tiện nhân như Phan húc còn không phải cần người như ta, so với hắn còn gian tiện hơn sao, còn không thì phải giống như Triển hộ vệ, ngoan mà hư !” (Tiểu Đỗ Tử)
*********************
“Cái tên Phan húc này ta cũng nghe nói qua.
10 CHƯƠNG 10【 BAO NHIÊU TIỀN MỘT CÂN VÂN PHIẾN CAO ? 】
Bạch Ngọc Đường trầm mặc hồi lâu, “Không biết thì rất kỳ quái sao ?’
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, “Ta bốn tuổi rưỡi ta còn biết, cái này chính là thường thức cuộc sống a.
11 CHƯƠNG 11 [ MỘT LÀ KHÔNG LÀM, HAI LÀ ĐÃ LÀM THÌ LÀM CHO CHÓT. ]
Bạch Ngọc Đường ngược lại lúc này chợt hiểu được, tại sao ngay từ lần đầu tiên đối với Triển Chiêu lại có ấn tượng không tồi, là bởi vì mùi vị ….
12 CHƯƠNG 12【 SUÝT NỮA BỎ MẠNG 】
Bạch Ngọc Đường vừa rồi thật ra thì đều đã nghe được hết, thấy hành động của Triển Chiêu thì cũng dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vỗ hắn, “Cách y phục thì ngươi có thể thấy được cái gì, có muốn ta cởi ra cho ngươi xem hay không a ?
************************************************
Tiểu ngũ cắn y phục của Triển Chiêu thì ra không phải là vì chơi rất vui, cũng không phải là nghịch ngợm mà là vì rất thích mùi vị mà vương trên y phục của hắn.
13 CHƯƠNG 13【 SÂU TRONG RỪNG TỐI 】
Nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Tứ Tử , chỉ thấy trên vách núi phía trước hình như là có một thác nước, nước chảy trong nháy mắt liền bị đông lại thật đẹp, quả thật là một kỳ tác thiên nhiên.
14 CHƯƠNG 14【 ĐẠI MIÊU 】
Triệu Phổ hôm nay vốn là muốn ra ngoài để gặp số hoa đào, không nghĩ đến lại bị cái quả trái cây thối rơi trúng, đã sớm không còn hứng thú gì rồi, đưa tay nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn , nhéo nhéo quai hàm của bé, “Đi thôi, đói muốn chết, trở về ăn hồn đồn thôi !’
********************************************
Đám người Trâu Lương bện một sợ dây thật dài dòng từ đỉnh vách núi xuống, Giả Ảnh tương đối nhanh trí, còn mang theo mấy tiều phu quen thuộc địa hình xuống cùng.
15 CHƯƠNG 15【 TIÊU THI 】
“Lúc này mặt trời cũng đã ngả về tây, tuyết vừa mới ngừng, những đám mây âm u cũng tan dần, từ những khe hở lóe ra một mảng ánh sáng màu đỏ, trên mặt kính hồ phản chiếu một mảnh trời vàng nhạt, còn phảng phất những đám mây bồng bềnh bên dưới.
16 CHƯƠNG 16【 TUYẾT CHIẾN 】
Thiếu niên nhìn trong tuyết hai sắc trắng đỏ đứng cạnh nhau, hai người chiều cao, vóc người cùng khí thế cũng không sai biệt lắm, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, thở dài ——- Tuyệt phối !
*******************************
“Bạch quỷ sơn trang sao ?” Bạch Ngọc Đường cau mày, người hướng đạo kia do Bạch quỷ sơn trang phái đến làm việc giúp nha môn sao ?
Nhưng theo lời của nhóm nha dịch, người này đã làm việc giúp nha môn mấy năm rồi, hơn nữa cũng không có phát hiện hắn có bất thường gì, hình như chỉ có sau khi thấy Triển Chiêu đi trên mặt hồ thì mới biến đổi như vậy.
17 CHƯƠNG 17【 HẬU DUỆ THẦN THÂU 】
Bạch Ngọc Đường cau mày quan sát Thạch Tiểu Bảo một chút, lắc đầu khẳng định một câu, “Không có thiên phú, ở trong mắt sư phụ ta thì chỉ ngang cấp bậc của một con khỉ …… có khi còn không có tư chất của một con khỉ nữa, hắn nhất định sẽ không thèm.
18 CHƯƠNG 18: CẤM KHU
Đồng lâm phát hiện, hàng năm vào thời điểm bão tuyết đóng băng, trong tận cùng rừng này, có một cấm địa.
Cấm địa này ở đâu, hắn cũng không quá xác định, nhưng mà hắn có thể vẽ ra đại khái phạm vi của nó, là ở phía tây nam rừng tùng, mãi cho đến gần dãy núi kia.
19 CHƯƠNG 19【 CHUYỆN VUI 】
Thiên Tôn nói Bạch Ngọc Đường khi còn bé đã từng thấy loại công phu này, mọi người đột nhiên vui mừng, cho là nhất định đã có đầu mối rồi.
20 CHƯƠNG 20【 BÃO TUYẾT PHONG THÀNH 】
Triển Chiêu còn chưa có gật đầu, Bạch Ngọc Đường đã mở dù, đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, ý bảo —– đi thôi, đi sớm về sớm.