221 Editor Quỳnh Nguyễn
Anh ta cảm thấy đáng tiếc nhất chính là việc anh ta vừa quan sát được mấy ngôi nhà, đã bị đội bảo vệ đi tuần tra bắt được.
Sau một hồi bị bảo vệ tra hỏi, liền quyết định gọi 110, sau một khoảng thời gian, một chiếc xe cảnh sát tới, trực tiếp mang anh ta về đồn.
222 Editor Quỳnh Nguyễn
"Đúng!" Lão Trình nghiêm túc gật đầu, đưa ngón tay gõ xuống mặt bàn ăn, tiếp tục hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Vào thời điểm này sang năm, là lúc con bước vào thi đại học, đây là chuyện quan trọng nhất của học sinh, tương lai con đi theo con đường nào, tất cả phụ thuộc vào kết quả thi đại học.
223 Editor Quỳnh Nguyễn
Trên khuôn mặt cứng đơ lúc này của lão Trình nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng lắc đầu nói:"Không bàn luận, không luận, con còn phải đi thi, bàn luận lần nữa cũng không có ý nghĩa.
224 Editor Quỳnh Nguyễn
Lão Trình nhìn hai người với không biết nói lời nào, mãi một lúc mới mở miệng giọng đầy vẻ khó chịu:"Hai đứa có phải là coi cha không tồn tại hay không?"
"Ạch.
225 Editor Quỳnh Nguyễn
"Mẹ phải biết, Bắc Kinh là thủ đô, chỉ dựa vào việc tốt nghiệp đại học chính quy cũng khó mà tìm được nơi công tác tốt, muốn gặp được nơi tốt hơn, như vậy sẽ phải tiếp tục học hành chăm chỉ lên thạc sĩ hoặc tiến sĩ, mẹ nên suy nghĩ một chút, chờ con đến lúc tốt nghiệp tiến sĩ, không phải cũng chỉ 27 28 tuổi sao? Sau khi tốt nghiệp, nếu như ở lại Bắc Kinh làm việc, vậy sẽ ổn định gia đình ở Bắc Kinh, sửa sang nhà cửa còn có cha mẹ, sau đó sẽ dễ dàng chạy tới chạy lui trong Bắc Kinh, nếu như không ở Bắc Kinh làm việc, trở về Giang Tô, như vậy con học đại học ở Bắc Kinh có ý nghĩa gì? Đại học Nam Kinh ở Giang Tô địa vị có thể thấp hơn đại học Bắc Kinh sao? Coi như sau này con muốn làm việc ở Nam Kinh, ổn định gia đình, cha mẹ ở Nam Kinh chạy tới chạy lui, cũng phải tốt hơn so với Bắc Kinh chứ?"
"Cái này.
226 Editor: Quỳnh Nguyễn
" Chuyện gì?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt tự nhiên đi đến bên cạnh mẹ mình ngồi xuống, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Con. . . " Mẹ Tiểu Thỏ là có chút không biết nên mở miệng như thế nào, bà chần chờ thật lâu hướng tới Tiểu Thỏ thăm dò hỏi: "Còn nhớ rõ ba ba bộ dạng thế nào không?"
Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, hiển nhiên là thật không ngờ mẹ mình vậy mà sẽ nhắc tới chuyện ba ba cùng mình.
227 Editor: Quỳnh Nguyễn
" Cái kia. . Nếu như con không đồng ý mà nói, mẹ liền không tìm. . . " Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt sợ sệt, vội vàng mở miệng bổ sung một câu.
228 Editor: Quỳnh Nguyễn
"A?" Tiểu Thỏ bị những lời hỏi này chợt ngẩn ra, sau một lúc lâu mới chần chờ trả lời: "Em. . . Không biết. . . "
" Không có hỏi?"
"Không có hỏi.
229 Editor: Quỳnh Nguyễn
Mẹ Tiểu Thỏ nắm tay Tiểu Thỏ, cười tít mắt hướng tới ông đi tới.
" Lão Từ, tới rồi?"
Bắt đầu cực kỳ bình thường cũng cực kỳ trắng ra, mẹ Tiểu Thỏ lên tiếng chào hỏi cùng ông, ngồi xuống ngay ở vị trí đối diện.
230 Editor: Quỳnh Nguyễn
"Không sao. . . Không sao. . . " Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ không vui, trong lòng nhịn không được là một tiếng thở dài.
231 Editor: Quỳnh Nguyễn.
Lần đầu tiên hẹn nhau gặp mặt, xem như đã bị thất bại rồi. Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ đến bệnh viện đa khoa để trực đêm, Tiểu Thỏ nằm ôm con búp bê của mình, đi tới phòng ngủ của Trình Chi Ngôn.
232 Editor: Quỳnh Nguyễn.
"Mẹ em không đi được?" sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chợt có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy. . . . . " Tiểu Thỏ gật đầu, tiếp tục nói:"Có điều không sao, mẹ chỉ có một mình, chúng ta vẫn có thể đi với mẹ và cha anh.
233 Editor: Quỳnh Nguyễn.
Mùa hè ánh sáng rực rỡ trên nền trời xanh thẳm, lại tỏa ra ánh nắng nóng bức, ve sầu trên cây kêu không ngừng nghỉ, trong không khí này khiến mọi người luôn luôn buồn ngủ.
234 Editor: Quỳnh Nguyễn.
Khi xe đến khách sạn, trời đã vào chiều.
Xe buýt vừa mới dừng lại, những người ngủ gật trên xe như cái máy, vừa bấm nút mở cửa, tất cả trong nháy mắt đều tỉnh lại.
235 Editor: Quỳnh Nguyễn.
"Ừ. . . . . " Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời, liền kéo hành lý vào nhà.
"Cảm giác thật tuyệt vời! Thật giống như ngôi nhà này thuộc về hai chúng ta vậy!" Tiểu Thỏ vẫn đang hưng phấn, đi theo sau Trình Chi Ngôn mà miệng nói không ngớt.
236 Editor: Quỳnh Nguyễn
"Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, theo phương hướng ngón tay cô hướng tới trên trời nhìn qua.
"Anh nhìn, quá nhiều sao a.
237 Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, bị một dạng Logic này của cô biến thành sau một lúc lâu nói không ra lời.
Nhưng mà Tiểu Thỏ vẫn quỳ gối trên giường trước người anh như cũ, một đôi bàn tay túm áo ngủ của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
238 Editor: Quỳnh Nguyễn
Rất không dễ dàng chờ cô thu tay đi trở về, Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị an tâm đi ngủ mùi thơm nhàn nhạt chuyên thuộc về cô vậy mà nháy mắt nhích lại gần.
239 Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngay từ đầu Tiểu Thỏ có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, từ từ trên mặt bắt đầu đỏ lên.
Cô chớp chớp mắt, khuôn mặt Trình Chi Ngôn tuấn tú liền gần ngay trước mắt, đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi dài dài hơi chút run rẩy, cánh môi anh mềm mại trằn trọc trên môi cô, một chút một chút, thật cẩn thận đụng vào cô.
240 Editor: Quỳnh Nguyễn
A? Tắm rửa?
Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Không phải anh mới vừa tắm sao?"
". . . "
Bóng dáng Trình Chi Ngôn dừng một chút, cái gì cũng chưa nói, liền trực tiếp đi vào phòng tắm.