1 2011…Gió vẫn gào thét, sóng vẫn xô bờ và màn đêm vẫn đầy lạnh lung như cách đây đã lâu. Cảnh vật còn đây nhưng người đã thay đổi, tim tôi lại gợn lên chút gì đó nhớ nhung, đau đớn.
2 Một đêm năm 2009…“Lợi Lợi…”Tôi choàng tỉnh dậy, hóa ra là mơ…Phòng tuy lạnh nhưng mồ hôi tôi tuôn ra như suối…Dạo này tôi thường hay mơ đến em nhiều hơn.
3 Cứ như thế, từng ngày trôi qua lặng lẽ. Cho đến khi tôi nhìn thấy 1 chàng trai đến nhà em, mang theo những bông hoa hồng đỏ thắm. Dạo này anhta thường đến đây.
4 “Hai đứa nói chuyện. Anh đi trước. ” Anh nháy mắt với tôi rồi bước đi. “Làm sao em ra đây được?”“Em nói với bố mẹ em nhờ anhLâm chở đi dạo. Giữa đường emnói anh ấy cho em xuống rồi đến đây.
5 Cộc cộc…“Ai vậy?”“Alan, là Tiff đây. ”“Vào đi, cửa không khóa” tôi uể oải đáp lại. Em hiện ra trước mắt tôi, vẫn xinh đẹp nhưmọi ngày, nhưng không phải là khôn mặt lạnh như băng không cảm xúc, thay vào đó là nụ cười trên môi.
6 Tôi thầm gọi em như thế. Bởi vì em không giống như bất cứ người con gái nào tôi từnggặp gỡ trên bước đường đời…Một ngày…Hai ngày…Rồi ba ngày…Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi như không bao giờ kết thúc.
7 “Nhẹ thôi em! Đau!”“Cho chết. Ai bảo đi đánh nhau làm gì?” Lợi Lợi lườm tôi 1 cái. “…”“Bộ không sợ đau à?”“Không sợ. ”“Tại sao?”“Vì nếu anh có bị thương, anh biết là em sẽ băng bó cho anh.
8 …Thời gian thấm thoát thoi đưaNó đi đi mãi chẳng chờ đợi aiMới đó mà nhanh thật, sắp hết 4 năm cấp 2 rồi. Tôi không còn là thằng nhóc ngây ngô bỡngỡ nữa.
9 Cuộc đời không cho ai tất cả, nhưng cũng không lấy đi của ai tất cả. Có đúng như vậy không?Không, đời là bất công. Là những cuỗi ngày bất công, bạc bẽo……“Đi về thôi anh” em lay nhẹ tôi.
10 Trong ánh đèn xanh vàng nhấp nháy liên tục, những thân hình uốn éo như điên dại, những tiếng la hò kích động bị át bởi tiếng nhạc xập xình như muốn ép vỡ tim.
11 Cảm giác nằm thả lưng trên bãi biển thật là thoải mái. Gió mát rượi, sóng biển rì rào, không khí trong lành hơn hẳn cái thành phố xô bồ nhộn nhịp. Tôi nhìn lên trời, hôm nay trời quang không mây, thấy rõ cả những vì sao nơi xa xăm.
12 Ngày đầu tiên không có emLợi Lợi, anh nhớ em nhiều, nhớ nhiều lắm. Lúc nào xung quanh anh cũng u tối, mây đen che khắp trời, tựa như ngày hôm qua, ngày mà embỏ anh mà đi.
13 Ngày 25/9/2006“Cô…”“Đừng khóc, ngoan. Ngày thường lỳ lợm lắm mà, sao giờ mít ướt vậy…”Những giọt nước mắt tôi cố kìm nén nuốt vào lòng đã tràn ra. Tim tôi đang rất đau.
14 Ngày 25/9/2006“Cô…”“Đừng khóc, ngoan. Ngày thường lỳ lợm lắm mà, sao giờ mít ướt vậy…”Những giọt nước mắt tôi cố kìm nén nuốt vào lòng đã tràn ra. Tim tôi đang rất đau.
15 Reng…reng…Tiếng chuông điện thoại đổ dồn…Holy shit ! Cái gì thế này?Tôi vươn người khỏicái chăn với tay lấy cái điện thoại. “Hello…?”“Giờ này mà còn ngủ à?Lười biếng thế?”Tôi cố mở mắt ngước nhìn đồng hồ…“Mới có 12 giờ sáng thôi nữ hoàng…Đêm qua thức làm assignment…Mới ngủ được chút là bị phá…” tôi cằn nhằn.
16 “Bộp…bộp…bộp…”Tôi đấm liên tục vào bao cát trước sân nhà, nó rung lên đều đặn theo từng nhịp ra đòn. Đã 2 ngày nbay tôi không gọi điện cho em, lúc nào trong đầu tôi cũng vang lên câu nói đó, một câu nói hững hờ đến vô cảm:”Không là gì cả.
17 15/7/2010,Một ngày trước sinh nhật của mèo con, tôi nhận được e-mail của Tiểu Lợi, em sắp đám cưới…17/7/2010,Tôi đã làm em khóc, xin lỗi em…20/7/2010,Nắm lấy tay của Tiff, nhớ đến e-mail của Tiểu Lợi, lòng tôi đã có quyết định.
18 Hong Kong international Airport,Cuối cùng tôi cũng trở lại đây, cách đây 4 năm, nó là điểm xuất phát cho tôi đi tìm lại cuộc tình, nay nó cũng là điểm kết thúc ột tình yêu.
19 “@#$%^&”“&^%$#@!”“Kétt…t…t. . ”“Cái gì thế?Vừa về nhà đã nghe tiếng cãi nhau. ” Tôi làu bàu. Hai chúng nó tự dưng yên lặng trong giây lát rồi la to:“Ha ha, hàng về, hàng về…”“Hàng gì?Chúng bây lảm nhảm cái gì vậy?” tôingạc nhiên.
20 “Cộc…cộc…” tôi gõ cửa phòng em. “Con không ăn cơm đâu dì Lệ. ” giọng nói mà mấy ngày nay tôi không nghe được vang lên. “Cộc…cộc…”“Không ăn đâu mà. ”“Alan đây mèo con.