1 Thiết Trụ ngồi ở bên con đường nhỏ trong thôn, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm, Thiết Trụ vốn không phải là tên thật của hắn, mà là từ bé bởi vì thân thể gầy yếu, phụ thân sợ nuôi không được, vì thế dựa theo tập tục mà gọi tên mụ.
2 Xe ngựa rong ruổi rất nhanh ở trên con đường nhỏ, Vương Lâm thân mình lắc lư lên xuống theo cái hố trên mặt đất, hắn ôm cái bọc trong ngực, trong lòng thoải mái, mang theo kỳ vọng của cha mẹ đối với hắn, ly khai sơn thôn sinh sống suốt mười lăm năm.
3 Vương Trác đối với cảnh tượng trước mắt, cũng là ngay tại chỗ giật mình, sau một hồi tinh thần mới thả lỏng, trong lòng ngạo khí bất giác thu liễm đi rất nhiều.
4 Thềm đá dốc đứng không bằng phẳng, hai bên lại có hiểm cảnh liên miên, chỉ sơ suất một chút sẽ trượt chân rơi xuống. Đi không đến nửa ngày, Vương Lâm liền cảm giác hai chân như buộc chì, mồ hôi tuôn như mưa, không khí trên cao không thể so với không khí ở dưới khó có thể cất bước, lúc trước ở chân núi nhìn, thềm đá đường mòn này không dài, nhưng thực tế đi ở trên đây, mới phát hiện đường mòn này coi như không có cuối đường, khiến cho người ta từ đáy lòng không khỏi sinh ra tư tưởng tuyệt vọng.
5 Mười một người, cuối cùng không có một người thông qua, trừ bỏ Vương Lâm ra, còn có một cô gái cũng như vậy bước đến vị trí hai trượng, nhưng kết quả vẫn như cũ.
6 Thiết Trụ trầm mặc, Vương Trác ở một bên châm chọc nói:- Ta đã sớm nói mà, tiểu tử này không thích hợp, hiện tại thế nào, rõ ràng vô ích mà mất mặt, ta là lần đầu tiên trắc thí đã được thu nhận, không thấy được hắn phía sau vài lần trắc thí, nhưng mà nghe nói là ba hạng trắc thí không một cái đủ tư cách, sớm nghe lời ta, thà là không đi, ta ước chừng Hổ Tử nhà Tứ thúc đi đều mạnh hơn hắn.
7 Không thể như vậy được, Tứ ca, ngươi đem danh ngạch cho lão Nhị, chúng ta là thay ngươi cảm thấy không đáng giá, Vương Trác đứa nhỏ kia vừa rồi nói rất đúng, Hổ Tử nhất định so với Thiết Trụ cường, nói không chừng thật có thể đuọc tiên nhân thu nhận.
8 Hắn sắc mặt tái nhợt, cắn răng đứng lên, quan sát bốn phía, phát hiện nơi này là một thiên nhiên huyệt động không lớn, ánh mặt trời theo cửa huyệt động chiếu vào, khắp nơi đều có hài cốt chim thú.
9 Mấy ngày kế tiếp, hắn đói bụng liền lấy phi điểu bị hút vào nơi đây chàng chết làm thức ăn, mỗi ngày phần lớn thời gian đều cẩn thận quan sát thạch châu, mỗi lần đều là dung hạt sương xuất hiện trên mặt lau cánh tay, dần dần cánh tay hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, đối với hạt sương này, hắn cực kỳ lưu ý, dùng một đầu lâu phi điểu tích lũy không ít.
10 Lão giả mặt hồng nhướng mày, bất mãn nói:- Lý trưởng lão, Hằng Nhạc Phái chúng ta chẳng lẽ thật sự hạ lưu đến mức như thế? Chỉ vì sự sống chết của một phàm nhân mà phá lệ?Lý trưởng lão mở hai mắt, âm thanh lạnh dần, nói:- Mã trưởng lão, chưởng môn đã nói, việc này giao cho ta toàn quyền phụ trách, nếu xử lý không tốt, tiểu tử phế vật kia thực sự tự sát lần thứ hai, đến lúc đó cha mẹ hắn truyền bá ra ngoài, nói Hằng Nhạc Phái chúng ta bức tử đứa nhỏ nhà hắn, chuyện khó xử lý này, chẳng lẽ sẽ không hạ lưu? Ngươi có thể phụ trách sao? Nếu ngươi phụ trách, việc này ta sẽ không quản nữa.
11 Vương Lâm giật mình, người thứ nhất hắn nghĩ đến chính là người thanh niên áo vàng lúc trước cười nhạo mình, cảm thấy hắn có vẻ phù hợp với danh hiệu này, nhưng trong lòng không biết rốt cuộc đối phương nói có đúng là hắn ta hay không.
12 Qua một tháng này, hầu như tất cả ký danh đệ tử đều biết Vương Lâm, cả đám nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt cao quý, ngôn ngữ châm chọc ác độc. Vương Lâm đối với việc này đều là coi thường, hắn biết trong lòng mỗi người trong số những đệ tử ký danh này đều biến thái, khi hắn chưa tới thì những người này nằm ở tầng dưới cùng của môn phái, trên người thừa nhận đau khổ mệt mỏi không cách nào phát tiết, hiện tại hắn đến đây, dựa vào tự sát để tiến vào môn phái thì thân phận hắn chắc chắn còn phải thấp kém so với đệ tử ký danh, cho nên hắn trở thành đối tượng để mọi người có thể bắt nạt.
13 Trong cơn buồn bực, hắn đi đến nhìn kỹ, phát hiện không chỉ là Lam Tuyến Thảo, thậm chí ngay cả Tử Dạ Hoa đối diện cũng héo rũ nhưng có mức độ khác nhau, chẳng qua không có nghiêm trọng như Lam Tuyến Thảo thôi.
14 Vương Lâm trong lòng cực kỳ ấm áp, một tháng qua đã quen nhìn người khác châm chọc khiêu khích, hiện tại về đến trong nhà, lập tức cảm nhận được sự quan tâm của cha mẹ đối với hắn.
15 Hắn mơ mơ màng màng chạy đến bên cạnh cái bàn, cầm siêu ấm nước rót một lúc cũng không ra một giọt, không khỏi ngẩn ra, xoa xoa con mắt nhìn khắp nơi, phát hiện đệm chăn đều khô ráo nhăn lại, ngơ ngác nói với Vương Lâm:-Vương Lâm, ngươi trở về lúc nào, chúng ta đây là.
16 Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Vương Lâm đã cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn. Lão già nhíu mày, không phát hiện Vương Lâm có gì dị thường trên người cả, trầm giọng hỏi:- Vương Lâm, ngươi về lúc nào?Vương Lâm vừa bị đối phương soi xét một hồi, trong lòng xao động, vội vàng nói:- Đệ tử trở về từ đêm qua, hôm nay sáng sớm ở phòng tạp vụ nghe Lưu sư huynh nói lão nhân gia ngài muốn tìm ta, ta lập tức tới đây.
17 Ở trong vườn đợi chốc lát mà Tôn trưởng lão đã nghiêm mặt lại, trong lòng đầy hỏa khí, vừa rồi khi cùng chưởng môn nói chuyện, không ít sư huynh đệ châm chọc lão, lão trong lòng thầm nghĩ:- Chờ lấy được đủ hồ lô đem chế luyện đan dược, lúc đó khi ăn vào thì tu vi đại tăng trưởng, để xem các ngươi có thể cười nổi nữa không.
18 Vương Lâm không nói lời nào, hắn mặc trang phục hồng sắc của đệ tử nội môn nên dọc đường đi đã gây chú ý với tất cả các ký danh đệ tử. Cả đám thấy vậy liền lộ vẻ hâm mộ, nhưng khi trông rõ ràng là hắn thì lập tức thay đổi nét mặt, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt cực kỳ ghen tị.
19 Nghĩ tới hồ lô này, hắn liền vỗ vào không khí một cái, hồ lô này hắn nghiên cứu cả nửa ngày, hết xem trái xem phải chỉ thấy nó cực kỳ bình thường. Thậm trí hắn còn cố ý đổ đầy nước suối vào hồ lô, trên đường bị vài sư huynh nhìn thấy chế nhạo.
20 Vương Lâm thấy vui vẻ an nhàn, tuy nói là bị trục xuất khỏi chính viện, ngầm nghe không ít những lời trêu chọc của đệ tử ký danh, nhưng hắn cũng không để trong lòng.