61 Sau khi trở về phòng, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên giường, thần thức đảo qua, bốn phía căn phòng đều để lại một tia dấu vết, nếu có kẻ nào dò xét hắn sẽ lập tức phát hiện ra.
62 Đến trước toà nhà, Hoàng Long chân nhân dừng lại, thấp giọng nói vớiVương Lâm: “Đây chính là Tàng Kinh Các, ngươi tiến vào đi, tầng thứ nhất là các loại pháp thuật dành cho Ngưng khí kỳ, ngươi có thể tuỳ ý tham khảo.
63 -Phá cho ta! Phá! Phá!Khuôn mặt Phác Nam Tử trở nên dữ tợn, bàn tay vung lên điên cuồng, cựphong không ngừng nện xuống. Những tiếng nổ ầm ầm truyền khắp chân trời.
64 Cự long này quay về phía Phác Nam Tử kia gào lên một tiếng, rồi cắn trả lại. Phác Nam Tử cười nhạt, lấy tay chỉ lên thân kiếm bắn ra, quát:-Súc sinh, thu lại!Thân thể cự long chấn động, lập tức nhụt chí, không cam lòng trở lại bên trong Tử Nhạc Kim kiếm, toàn bộ tiên kiếm lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.
65 Hoàng Long chân nhân sờ sờ túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về phía phái HằngNhạc, vẻ mặt oán hận. Đạo Hư đứng ở bên cạnh hắn thở dài nói:-Chưởng môn sư huynh, cuối cùng cũng có một ngày, chúng ta có thể quay trở lại phái Hằng Nhạc.
66 Lưu Văn Cử đứng lên lấy ra một khối ngọc giản, khi ném thì lập tức đánh ra vài đạo pháp quyết, đồng thời mở miệng phun ra một ngụm đan khí, nhất thời ngọc giản kia ở trong không trung xoay tròn lên.
67 Lão phụ nhân họ Vương gật đầu, nói:- Đúng thế! Vương Lâm! Nếu trong quá trình tu luyện, ngươi gặp phải điều gì khúc mắc thì cứ tới tìm hai chúng ta. Vương Lâm do dự một chút, nói:- Đệ tử có một chuyện mong sư tổ đồng ý.
68 Tư Đồ Nam lẩm bẩm vài câu. Lão biết Vương Lâm đang sốt ruột vì vậy nói luôn:- Tinh hoa Nguyên anh của ta còn lại một chút, nhưng chỉ có thể giúp ngươi thuấn di được một lần.
69 Ba ngày sau, toàn thân Vương Lâm ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt thần thờ đi ra khỏi động. Phía sau hắn, Chu Bằng ngơ ngác đi theo. - Chu Bằng! Ngươi trở lại Huyền Đạo tông, theo những lời ta nói mà làm.
70 Nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ của chính mình, với tu vi bây giờ,Vương Lâm chẳng hề thấy buồn ngủ. Hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, tay phải lấy ra một cái hồ lô, uống một hớp to.
71 Trung niên nhân cúi đầu nhìn một chút, trầm ngâm nói:- Nơi này có chút khác lạ. Hai năm trước đột nhiên xuất hiện linh khí nên mới thu hút không ít dị thú.
72 Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Bốn năm qua, vào năm thứ hai hắn đã đạt tới viên mãn tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ. Hai năm sau, dốc toàn lực vào để đột phá lên Trúc Cơ những đáng tiếc vẫn không thành công.
73 Liễu Tam cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, đột nhiên hỏi:- Ngươi là học trò theo đuổi khảo thí sao?Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, hắn lắc đầu nói:- Tại hạ không có ý định theo đuổi khảo thí, mà có chút tay nghề, cho nên có ý định tới Thiên Thủy thành mưu sinh.
74 Đám người Liễu Tam ngẩn người ra, bọn họ từ trước tới nay chưa từng thấy vẻ mặt của trung niên thư sinh giống như thế này. Ánh mắt Liễu Tam chớp động, chà xát hai bàn tay vào nhau, hướng về vị trí của Vương Lâm bước tới, trầm giọng nói:- Tiên sinh, tiểu huynh đệ hắn làm sao vậy? Có phải bị chúng ta liên lụy tới nên cũng chịu huyết quang tai ương?Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn trung niên thư sinh một cái, không nói gì, một bên tai được Ti Đồ Nam truyền âm tới không nhanh không chậm.
75 Liễu Tam quay đầu lại phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:- Ngươi quả nhiên là gian tế. Sắc mặt Dương Sâm lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nắm chặt tay.
76 Vương Lâm nhíu mày, đang định thu lại roi rắn, đột nhiên một đạo hư ảnh màu đỏ từ trong phi kiếm thoát ra, lấy tốc độ nhanh hơn bản thể chém xuống. Roi rắn lập tức bị phân làm hai, hóa thành hai khối mộc điều màu đen rơi xuống mặt đất.
77 Vương Lâm đang định nghiên cứu một chút, đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng than nhẹ, tay phải hắn lập tức bắt quyết bắn một đạo kim quang lên thanh phi kiếm.
78 Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, nói:- Đằng Gia thành là trọng địa tu chân của một gia tộc phương bắc, nghe nói có cả Nguyên Anh kỳ cao thủ.
79 Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, nói:Sau ba lần thuấn di, màu sắc của thanh phi kiếm đã trở thành xanh nhạt,vô luận quang mang tỏa ra từ nó hay tiếng kêu do nó phát ra cũng rõ ràng có thể nhìn ra nó đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu.
80 Đây là một thanh cổ kiếm rất khó có thể tưởng tượng đến được. Một cỗ hơi thở yêu dị tràn ngập thanh kiếm này, làm cho người ta không thể chìm đắm vào trong đó.