1 Quang Nhật Thành, Nguyệt Long Gia Trang
Trong sảnh lớn một trung niên tuổi tầm 40 và một thiếu niên tuổi tầm 16 17 đang đứng nói chuyện với nhau
Nam tử:
- Thiên nhi, lần này lên đường băng mọi cách
phải tìm được người đó nghe rõ chưa!
Người vừa nói là trung niên kia hắn là Nguyệt Long Quân phụ thân của Nguyệt Long Thiên.
2 Hắn nhìn cô rồi nói:
- Bình tĩnh đi, ta muốn giết cô thì cô bây giờ không còn ngồi đây thế này đâu.
Nói xong hắn lấy trong người ra bức tranh kia rồi đưa cho nữ tữ hỏi:
- Cô có biết người trong tranh này không?
Nữ tữ nhìn bức tranh chốc lát rồi ngây ngẩn nói:
- Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại có bức tranh này?
Hắn nhìn phản ứng của nữ nhân trước mắt thì đã khẳng đinh suy đoán của mình lúc nãy là đúng, hắn cười nhẹ rồi nói:
- Cô quen người này sao?! Người này được trưởng bối trong nhà phái người đi tìm rất lâu, nhưng đến nay vẫn không có tung tích.
3 Nàng ta suy nghĩ thoáng qua sau đó nói:
- Ta có thể giết hết bọn chúng! Còn ngươi?
Thấy cô trả lời quyết đoán hắn ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn gật đầu nói:
- Ừ được rồi, cứ làm vậy đi, đợi ta xử lý tên kia xong sẽ giúp cô, thế có được không!?
Vu Hạ Uyên nhìn hắn nói:
- Được rồi, ngươi xử lý nhanh một chút đấy.
4 Sau khi diệt xong tất cả bốn tên cướp hắn tiến đến chỗ của Vu Hạ Uyên đưa một chiếc bình ngọc nhỏ:
- Đây, cầm lấy.
Cô nghi hoặc hỏi lại:
- Đây là gì? không phải muốn hạ độc ta diệt khẩu đấy chứ!?
Hắn cười nói:
- Muốn giết cô bây giờ có cần thiết sử dụng đến độc dược sao?, ta không có thói quen hoang phí.
5 Hắn nhìn cô gật gù:
- Ừm. . . nếu theo ấn tượng của ta thì đúng là như thế, nhỉ?
Cô nghiến răng trừng mắt nhìn hắn:
- Hừ, người mới là kẻ thích gây sự đấy, không nói chuyện với ngươi nữa, nói với ngươi thì sớm muộn gì cũng tức chết ta.
6 Sau khi đi được một lúc cô hỏi hắn:
- Sao ngươi nói ta ngươi họ Lãnh?
Hắn cười đáp:
- Sợ bị giết, tu vi của tỷ tỷ cao hơn ta mà.
Cô chỉ hừ rồi hỏi tiếp:
- Cô nàng tiểu thư vừa rồi là muội tử của ngươi à?.
7 Sau khi đến nơi, hắn tìm kiếm trong các chỗ bày bán lẫn cửa hàng cuối cùng, sau một lúc tìm kiếm hắn đã tìm được một con tiểu Hồ Ly ba đuôi vừa tấn thăng yêu thú trung cấp, hắn tiến đến chỗ chủ tiệm.
8 Hắn cười gian:
- Khặc khặc, ta quen với mấy người các ngươi là cũng đã năm năm rồi còn gì kia chứ, gặp nhau cũng không phải là ít giờ lại còn muốn hăm dọa ta sao, mà nếu thích đập phá thì cứ tự nhiên, quy ra thành tiền cho ta là được rồi.
9 Công tử mặc tử sắc long phục lên tiếng:
- Thôi thôi, ba người các ngươi cứ gặp nhau là châm chọc gây sự với nhau thú vị lắm sao!?,
Kẻ này là thái tử của Tây Xuyên Vương Quốc tên là Lưu Minh Nhật 17 tuổi, cũng là một kẻ lạnh lùng quyết đoán, trong lúc rãnh rỗi cầm lấy Truy Nhân Phù xem xét vô tình được tìm đến, tu vi của hắn hiện tại là Tụ Linh Cảnh tầng 5, Tây Xuyên Vương Quốc có 5 vị công chúa cùng với 3 vị hoàng tử, mà hắn lại chính là đại hoàng tử càng là một thiên tài võ học nên luôn phải sống trong chuẩn mực và khuôn khổ mới tạo ra tính cách lãnh đạm của hắn, cho đến khi gặp được kẻ địa vị lẫn tu vi không bằng hắn lẫn những kẻ cùng chung số phận sống trong hoàng gia này hắn đã thay đổi từ kẻ lãnh đạm trở nên vui vẻ hơn so với khi xưa, nhưng đó chỉ là khi ở trước mặt huynh đệ mình mà thôi còn khi ở trong cung, hắn chẳng màng đến ai cả.
10 Hắn cười đáp lại:
- Hân hạnh, hân hạnh, thôi bọn ta không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt.
Diệp Thiên Tuyết thấy hắn đang định đi liền hỏi:
- Các huynh định đi đâu thế.
11 Giết khoản 20 tên thì hắn lên tiếng.
Hắn hừ lạnh nói:
- Còn không chịu nói sao, thật cứng đầu, tăng lên hai mươi tên cho ta!.
Phong Quyết cười lạnh:
- Được thôi huynh đệ.
12 Hắn cười vui vẻ nói:
- Đa tạ, đa tạ, đây chỉ là một tiểu mưu nhỏ mà thôi, huynh đài nói thế là đang đề cao Nguyệt ta quá rồi.
Người kia nói:
- Ta nói thật mà, nếu là ta cũng chẳng thể nào nghỉ được trò chơi như thế này đâu.
13 Trường Phi kinh dị nói:
- Ngươi, đây vốn là muốn đoạt mạng chứ nào phải là tập luyện kia chứ, ngươi có thể sống dúng thật là kỳ tích đấy.
Phong Quyết nói:
- Yêu thú bọn ngươi đến cùng là tập luyện kiểu quỷ gì mà lại có thương tích đáng sợ đến mức này.
14 Nguyệt cười rồi:
- Haha, thôi được rồi hôm nay Nguyệt ta cáo từ tại đây.
Phong Quyết nói:
- Đi sớm thế sao không ở lại uống thêm vài chung với huynh đệ sao
Nguyệt trả lời:
- Ừm, ta phải về để tìm người rồi, lần sau đi.
15 Hắn nói xong là bắt đầu lên đường ngồi trên lưng Bạch Nguyệt cùng với Vu Hạ Uyên chầm chậm mà đi, vì không muốn gây sự chú ý nên cả hai quyết định đi đường rừng núi, thẳng đến hai ngày sau khi đang đi trên một ngọn núi với rừng cây rậm rạp hắn trong lúc tu luyện lại cảm nhận thấy có người đang truy đuổi, ngay lập tức phóng thần thức ra dò xét thì phát hiện là đám người mang hổ diện mục đã truy sát Vu Hạ Uyên vài ngày trước, hắn đoán những kẻ này đã dùng Truy Linh Phù để truy tung của Vu Hạ Uyên.
16 Nói xong hắn liền ra lệnh cho Bạch Nguyệt im lặng rời đi, tiếp tục cuộc hành trình đến chỗ Vu Hạ Tiên Tử cho đến hai ngày sau phụ thân hắn Nguyệt Long Quân đột nhiên liên lạc.
17 Cô tiếp tục vừa khóc vừa nói:
- Ngươi cũng. . . híc. . . biết mình quá. . . . quá. . . đáng sao?. . . đồ bất nhân. . . . híc.
Hắn nghĩ ta là yêu thú a bất nhân là đúng mà, hắn buồn bực trả lời:
- Rồi rồi, thôi nào giờ trời cũng đã sắp tối đấy tỷ nên đến chỗ Bạch Nguyệt đi, còn ta phải đi tìm ít cây khô để sưởi ấm và bữa tối cho chúng ta đây.
18 Hắn làm bộ ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ sợ bóng tối sao?.
Hạ Uyên trả lời:
- Ừm, lúc nhỏ ta thường nghe thấy tiếng hú kỳ lạ cùng với một gương mặt quỷ đêm nào cũng xuất hiện lúc ta tắt đèn hơn nữa, còn nhiều lần tấn công ta nên ta rất sợ cho đến giời ta vẫn bị nó ám ảnh vào mỗi tối, nên thường phải niệm an thần chú trước khi ngủ a.
19 Hắn cười nói:
- Ừm thôi, muội ấy về thì nói với muội ấy là mai ca về, cả hai nên nghỉ ngơi sớm đi thức quá khuya không tốt cho nhan sắc xinh đẹp của hai đứa đâu, tạm biệt.
20 Khi về đến phủ thành chủ hắn thấy có vài người ở sẵn trong nhà gồm ba nữ nhân trẻ tuổi cùng hai lão nhân nhìn bộ dáng tầm trăm tuổi kia hắn liền tái mặt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50