101 Tiễn Nhị Lang Thần đi, Tròn Vo cũng mất tích mấy canh giờ, khi tái xuất hiện thì đang nằm lười biếng trên giường, liếm móng vuốt. A Sơ tràn đầy lửa giận nhưng nhìn cặp mắt thiên chân của Tròn Vo mở to, lại kêu meo meo mấy tiếng như muốn lấy lòng, thế là hết giận.
102 Uyển Uyển nằm trong lòng Thương Thuật, ủy khuất, nghẹn ngào nói “hắn rất hung, phụ thân, ta muốn về nhà”“Hảo, hảo!” Thương Thuật vừa đáp ứng vừa lấy trong lòng ra mấy bình thuốc mỡ, nói “bình màu hồng là trị thương, bình màu lam là chữa không hợp thủy thổ, bình màu trắng sáng mắt bổ não.
103 Người vây quanh xem náo nhiệt cũng dần bỏ đi, A Sơ nhìn nam tử kia cười một cái, vươn tay ý bảo hắn đứng lên. Nam tử nhìn bàn tay trắng như bạch ngọc, rũ mắt xuống, tự mình chống tay đứng lên.
104 Hôm sau Mộ Khanh đưa A Sơ và Tròn Vo đến chỗ hắn ở. Tròn Vo nhìn cỏ tranh mọc um tùm trước cửa, ngồi xuống dọc đất. A Sơ đến gần phòng cỏ tranh, mùi ẩm ướt, thối mốc từ trong xộc ra, mấy cái bàn đều lỏng đinh, vật dụng trong phòng bếp cũng bị bể nát rất nhiều.
105 A Sơ lắc đầu, hai mắt mơ hồ, hai dòng lệ chảy xuống, Mộ Khanh thấy vậy, vội chà chà hai ống tay áo, lại thấy không sạch, cúi đầu xoắn hai tay, không biết phải làm thế nào.
106 Ngọc Cẩm quăng xác hạt dưa lên tóc hắn, lớn tiếng quát “câm miệng”Thương Thuật cắn răng cho Mộ Khanh uống thuốc xong, đỡ hắn nằm xuống mới đi ra gian ngoài, gỡ xác hạt dưa trên tóc xuống “Ngọc Cẩm, ta tốt xấu gì cũng làm cha rồi, ngươi đừng quăng ta như vậy nữa”Từ sau khi gả cho Thương Thuật, tính tình Ngọc Cẩm ngày càng mạnh mẽ, hỏi ngược lại “ngươi cũng biết ngươi đã là cha đứa nhỏ sao?cũng biết mình nên giữ hình tượng sao?”Thương Thuật đứng lên vuốt áo choàng, nói “ta đương nhiên muốn tạo dựng hình tượng người cha rồi.
107 Tròn Vo quyết định tìm nam nhân xấu xa kia tính sổ, xem hắn có phải ăn vụng cá hay không. Nghĩ là làm, lập tức biến thành mèo quay lại phòng bếp nhưng chẳng thấy ai.
108 Tròn Vo vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại bảo Mộ Khanh làm cho một thanh kiếm nhỏ, sau đó theo hắn đi vào phòng bếp, cẩn thận đem con mèo đất và dụng cụ bỏ vào lò thiêu.
109 Với sự chăm chỉ của Mộ Khanh, các loại hoa quả rất nhanh đã nẩy mầm, hơn nữa còn sinh trưởng rất tốt. Sắp đến hoa kỳ, Mộ Khanh cùng người làm tỉa cành cắt lá, hi vọng sẽ có những đóa hoa đẹp nhất, mùi hương ngọ ngào nhất để ủ ra loại mật hoa tốt nhất.
110 Người bên cạnh Từ Vân Chiết nhìn sắc trời rồi nhắc nhở ‘công tử, hay là chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi trước đã”Từ Vân Chiết cau mày, thầm nghĩ nếu tới sớm một chút thì hay rồi, thần sắc có chút xấu hỏi nói “có thể cho xin địa chỉ, ngày mai ta sẽ đến nhà bái phỏng?”Mộ Khanh không chút do dự cho địa chỉ nhà “tứ hợp viện số bảy trăm năm mươi sáu ở phố Tây, bên cạnh có một cây cổ thụ rất cao”Từ Vân Chiết giãn mày, mỉm cười “đa tạ.
111 Những lời hôm nay của Từ Vân Chiết làm A Sơ vô cùng mất hứng, vội vàng về nhà thấy trên bàn có mấy cái hòm, Tròn Vo đang cao hứng phấn chấn nói gì đó với Mộ Khanh, đến gần thì thấy là những hộp quà tặng to nhỏ, rực rỡ sắc màu.
112 A Sơ nghe tin vội chạy về, nhìn thấy Tròn Vo chảy máu, đau lòng không thôi. Đại phu cũng vừa tới, bắt đầu rửa sạch vết thương cho Tròn Vo. Nghe nha hoàn kể lại tình hình, Từ Vân Chiết đầu tiên là xin lỗi A Sơ.
113 Hôm sau, Mộ Khanh từ hoa lâm về rất sớm, tính thay đổi quần áo sạch sẽ rồi đi giúp A Sơ bán mật hoa. Tròn Vo không biết lại chạy đi đâu bắt châu chấu.
114 Tròn Vo muốn nghe chuyện xưa nhưng Mộ Khanh chỉ biết duy nhất có một chuyện, lúc còn nhỏ, phụ thân không có nhiều thời gian để kể chuyện xưa cho hắn nghe, ngay cả chuyện quái nhân cũng là vì sợ hắn đái dầm mới chế ra mà thôi.
115 Chiến tranh lạnh giữa Mộ Khanh và A Sơ kế thúc vì cá kho tàu. Tròn Vo muốn ăn cá kho tàu, A Sơ không làm, Mộ Khanh đành phải xuống bếp. Tròn Vo đề nghị để A Sơ hỗ trợ cho hắn, hai người im lặng không lên tiếng, coi như đồng ý, cùng nhau xuống bếp làm việc, không khí lạnh như băng cũng tan rã.
116 Người hầu Cổ phủ nhận mệnh, nhanh tay đập phá. Tất cả hoa cỏ ở đây đều do Mộ Khanh tự tay chăm chút, nên hắn đau lòng không thôi, hốc mắt đỏ lên, tránh khỏi A Sơ, hô lớn “các ngươi mau dừng tay, không được phép chạm vào đồ của ta.
117 A Sơ truy vấn “không biết công tử nhà ai có phúc khí như vậy?”Cổ Thanh Thanh quay đầu cười “Mỹ nam tử hồi tâm chuyển ý. ”Cổ Thanh Thanh nổi tiếng thích mỹ nam, nhà nàng không thiếu tiền, lúc trước tran giành miếng đất kia chẳng qua vì muốn xả giận, nhưng bây giờ đã có mỹ nam tử, tất cả với nàng đều không quan trọng, mà mỹ nam tử kia rất có thể là Mộ Khanh.
118 Đây là bệnh gì? A Sơ chưa từng gặp qua. Trong thời gian chờ Thương Thuật đến, Mộ Khanh đã gãi phá mấy nốt hồng, làm chảy máu và dịch nhầy, nhìn rất ghê người.
119 Nghe lão đại phu nói vậy, A Sơ rất sợ, thanh âm run run nói “đại phu, ngươi trước ổn định bệnh tình của hắn, ta…ta đưa hắn đi tìm ngự y”Lão đại phu lắc đầu, khuyên nàng ‘phu nhân, từ đây đến kinh thành dù có ra roi thúc ngựa cũng mất bốn ngày, mà bệnh tình của tướng công ngươi…Không được, dù ngự y đến đây hay thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.
120 Thì ra mình hạ phàm tìm Mộ Khanh lại làm cho cuộc sống của hắn thay đổi lớn đến vậy. Hắn vốn sẽ cưới Cổ Thanh Thanh, Cổ Thanh Thanh cũng vì hắn mà thay đổi bản thân nhưng vì sự xuất hiện của nàng, vận mệnh của hai người đã thay đổi, cũng vì thế mà Mộ Khanh chết sớm.