1 Tuy chỉ có khoảng chục địa điểm cần giao nhưng những địa điểm lại cách xa nhau nên Vũ Đồng cũng phải mất một khoảng thời gian mới hoàn thành. Nhìn 2 hộp đồ ăn còn lại , cô vuốt vuốt gương mặt lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười hài lòng.
2 Tuyết dường như bao phủ lên mọi thứ, vùi dập một thân hình nhỏ bé lấm lem. Cảm giác lạnh buốt truyền đến làm thân hình khẽ động đậy. Vũ Đồng mở mắt, cô chưa chết sao? Thân mình truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, toàn thân ê ẩm phải chống trụ trên cánh tay gầy yếu làm Vũ Đồng nhăn mặt.
3 Thời gian cũng đã 1 tháng kể từ lúc Vũ Đồng lạc bước đến đây, nếp sống mới cũng đã quen thuộc, ở thế giới hiện đại phồn hoa kia, nàng cũng làm quần quật suốt ngày, qua đây cũng không khác là mấy.
4 Đập vào mắt nàng là một gương mặt hoàn mỹ vô cùng, đây một mái tóc dài buông xõa trong gió tuyết, đây một đôi mắt đen dài dưới hàng mi cong vút, đây một sống mũi cao thẳng không có một tì vết, đây đôi môi gợi cảm có hơi tái nhợt vì mất máu và thời tiết trở lạnh, tất cả kết hợp hài hòa trên một làn da trắng nhưng rắn rỏi.
5 Từ hôm ấy, mỗi phần cơm của Vũ Đồng đề được gói ghém cẩn thận và mang lên rừng, nhưng không có kết qủa khác nhau, vẫn là bị vứt lăn lóc trong bụi cỏ, những cọng rau vàng úa lại càng trở nên bèo bọt hơn dưới lớp tuyết dày.
6 Chương 6: Theo sau Đường nét góc cạnh nhưng đôi đồng tử trong veo làm gương mặt dịu đi đi rất nhiều, đó là hình ảnh lần đầu tiên khi Vũ Đồng nhìn thấy hắc y nam tử.
7 Tiếng bước chân đang ngày một giảm dần, rồi ngắt quãng. Trúc quay phắt người lại, tiếng ngựa hí vang, thân ảnh nhỏ bé yếu đuối ngã sóng xoài trên nền tuyết đang tan ra từng ngày.
8 Trúc cố gắng bước thật nhanh, hắn hi vọng có thể về phủ, sớm sớm nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé trong sáng ấy. Lòng hắn bây giờ chỉ cảm thấy những làn song nhỏ dịu nhẹ, khẽ vỗ về.
9 Vũ Đồng đi một vòng quanh vường hoa của Tướng phủ, không thấy bóng dáng Trúc đâu, khẽ khàng hỏi Y Lâm:-Trúc đã ra ngoài rồi sao ?-Tướng Quân đã vào điện từ sớm rồi tiểu thư!Vũ Đồng lẩm bẩm trong miệng, nàng muốn ra ngoài ngắm đường phố cổ đại, chắc là sẽ vui lắm đây.
10 Sáng hôm sau, Trúc lại rời khỏi phủ thật sớm, nàng thơ thẩn bên ao cá nhỏ trong đình, khí trời đã ấm áp hơn nhiều, cuộc sống ở đây tuy nhàn nhã nhưng cũng có lúc buồn chán, nàng thở dài, Y Lâm lại chạy đi đâu không biết, thôi thết hì nàng sẽ làm một con mèo ngủ nướng vậy.
11 Đêm đã khuya, bóng trăng in rõ dáng người nhàn nhã trên ngai vàng, những ngón tay thôn dài vuốt ve chiếc ly rượu bạc, bất chợt từng khớp ngón tay co cứng lại, các khớp trắng bệch nổi đầy gân xanh.
12 -Trúc…. Vũ Đồng quay người lại giãy dụa, dường như có sức mạnh vô hình, nàng vùng ra khỏi bàn ta rắn chắc lao vào vòng ôm của vị tướng trẻ tuổi. Trúc lo lắng vuốt vuốt khuôn mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi, vộ vàng kéo Vũ Đồng nép ra sau lưng mình.
13 - Đừng ép ta…. đừng ép ta…-Tiểu Đồng…. Trúc đứng đó nhìn nàng, trong đôi mắt chỉ còn là sự đau đớn và bất lực, hắn đứng đó, đôi cánh như có như không đưa ra rồi rụt về.
14 Bịch… bịch…-AAAAAVũ Đồng ngã sấp mặt xuống đất, không thể ngưng lại phút giây nào, trăng đã mờ dần mà con đường vẫn sâu hun hút không có bất kỳ bóng người.
15 Mở mắt ra, Vũ Đồng nhìn lên trần nhà chạm trổ hoa văn lạnh lẽo và u tối. Cảm giác bức bách tồn tại trong lòng cho nàng biết rằng mình đã không thể nào thoát được.
16 Cảnh tượng tại vườn Thượng Uyển như là bồng lai tiên cảnh, hoa có hoa thơm, mỹ nhân cũng có mỹ nhân, quả thật là lòng người lay động. Khóe miệng Cổ Nghịch Hàn nhếch khẽ tỏ vẻ hắn cũng hài lòng với hình ảnh này.
17 Đạm Tình Lâu- Nương nương…. nương nương…. !- Hở, sao thế Hoa Nhi? Vũ Đồng quay lại, nhoẻn miệng cười. - Nương Nương đã thất thần lâu lắm rồi, trà cũng nguội hết rồi….
18 Vũ Đồng tỉnh giấc, nghe tiếng Hoa Nhi gọi từ trong phòng. Cảm giác lành lạnh ẩm ướt trên môi vẫn chưa tan. Nàng lắc đầu, không nghĩ ngợi, bước vào phòng.
19 -Ai da…. tiểu cô nương đụng trúng người ta rồi! Tên nam tử phe phẩy quạt giấy trong tay, hấp háy mắt cười với Vũ Đồng. Lúc này nàng mới sực tỉnh, cuống quýt cúi đầu tạ lỗi.
20 Vô Thanh Các…- Thứ cho nô tỳ ngu muội, không rõ ý của chủ nhân, tại sao chủ nhân đang nói điều này với Vũ Phi?- Không có gì, ngươi đang nghi ngờ ta có ý xấu với nàng ta?- Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ vậy, chỉ là không hiểu ý chủ nhân….