1 - 1 -Kỳ sơn là ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm trong một khu vực núi rừng trùng điệp xen lẫn với thảo nguyên bát ngát. Dân ở đó hầu hết sống bằng nghề trồng trọt, chăn nuôi và săn bắn.
2 - 3 -Tối hôm đó Minh Thư đã thu xếp đố đạc vào chiếc vali nhỏ. Việc đó không làm cho nàng mất nhiều thời gian vì những thứ đem theo rất là đơn giản : hai bộ đồ để thay đổi ,một số đồ dùng cá nhân và giấy tờ , sách vở.
3 - 5 -Trưa hôm đó Khánh Ngọc trở về nhà với nụ cười nở trên môi. Nàng vào phòng mẹ và nói ầm lên ;- Mẹ ơi ,mẹ biết không ,con bé Minh Thư hôm nay đến trường với cặp mắt đỏ hoe.
4 7 -Buổi tối đó hai người dùng một bữa ăn rất tuyệt vời trong khung cảnh thơ mộng của nhà hàng. Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chùm trên trần tỏa xuống dìu dịu khiến cho gương mặt của cô gái đẹp như mơ như mộng.
5 - 9 -- Thưa mẹ ! con muốn nói với mẹ một chuyện ! - Chàng trai mở lời , ngồi đối diện với mẹ mình. Bà Cẩm Đào đóng quyển tạp chí lại , ngước mắt lên nhìn con :- Có chuyện gì hở Thiệu Vỹ?- Thứ bảy tuần sau , con muốn mời bạn con đến ăn cơm chiều ở nhà chúng ta.
6 - 11 -Quân Vũ gọi điện thoại sang nhà Khánh Ngọc. May mắn thay người nhấc m áy lại chính là người chàng muốn tìm. - Cậu Quân Vũ ! - Giọng của bà Lệ Mai reo vui trong điện thoại - Lâu lắm rồi không nghe giọng cậu- Dì Lệ Mai ! -Quân Vũ đi thẳng vào vấn đề - Từ đêm qua đến nay ,Minh Thư có liên lạc với dì không?-Thưa không !- Bà Lệ Mai trả lời mà trái tim cảm thấy bất an - Tôi tưởng là Minh Thư đang ở bên nhà cậu !- Sáng nay Minh Thư đã bỏ đi , tôi không biết là cô ấy đã đi đâu.
7 - 13 -Bốn giờ học trôi qua rất nhanh, hôm nay là một ngày nắng đẹp ở Đài Bắc. Trời tươi vui nên lòng người cũng vui theo. Các học sinh túa ra khỏi lớp học như bầy ong vỡ tổ.
8 - 15 -Câu chuyện của cả hai dừng ở đó và vì bận bù đầu với công việc ở công ty nên Quân Vũ quên bẵng đi chuyện ấy. Nhưng rồi một buổi tối cuối tuần đó, vào một lúc rãnh rỗi, Minh Thư đã hỏi nhỏ chàng :- Anh có thể dạy em khiêu vũ được không?- Em thích khiêu vũ hả? Anh sẽ hướng dẫn cho em.
9 - 17 -- Nhưng rồi thứ bảy cuối tuần cũng đến , lòng Minh Thư không thể không xôn xao khi nghĩ đến việc tối nay Trung Hữu sẽ đến đón nàng và đây là lần đầu tiên nàng được tham dự một buổi party lớn trong một môi trường chỉ toàn tài tử giai nhân.
10 - 19 -Quân Vũ trở về trở phòng mình , không bật đèn lên mà nằm dài trên giường và chìm đắng trong hạnh phúc đang dâng lên giữa lòng. Chàng nhớ đến những lời nói lúc nãy của Minh Thư và lẩm bẩm: "Rõ ràng là nàng yêu mình.
11 - 21 -Phía sau họ, kha khá, những người khác cũng đang phi ngựa tới và khi thấy Khánh Ngọc dừng ngựa, đang ôm tay xuýt xoa thì Quân Vũ lên tiếng:- Khánh Ngọc! Em có sao không? Em vừa bị ngã ngựa à?- Thưa vâng! - Khánh Ngọc đáp và nét mặt có vẻ bẻn lẻn - Em phi nhanh quá nên không khống chế được chú ngựa mà mình cưỡi.
12 - 23 -Trăn trở làm cho trái tim của Quân Vũ càng thêm đau khổ và nỗi đau này khiến cho chàng nhận rõ chàng đã yêu nàng còn hơn là chàng đã tưởng tượng.
13 - 25 -Chiều hôm đó Quân Vũ trở về nhà với một tâm trạng yêu đời. Ngày làm việc cuối tuần trong tuần đã chấm dứt và chàng đang nghĩ đến việc Minh Thư sẽ vui mừng ra sao khi chàng đưa nàng đến xem trang trại mà chàng đã mua với mục đích tạo cho nàng cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên trong lành và rong chơi với con hoàng mã mà nàng rất yêu thích.
14 - 27 -Chiều hôm sau, Quân Vũ vừa về đến nhà đã ra hiệu cho Minh Thư vào phòng riêng của chàng. Nàng cảm thấy hồi hộp vì không biết tình trạng của ông Quốc Đạt bây giờ ra sao và những gì mà nàng suy luận có chính xác phần nào không.
15 - 29 -Ngay khi về nhà, cả ba dì cháu cùng thắp hưong cho ông Thế Nghi. Đứng trước mộ của ông nội, Minh Thư lẩm bẩm khấn nguyện: "Nội ơi, con đã làm tròn lời di huấn của nội rồi.