141 Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao ngực lại trầm xuống. A Sơ hít sâu mộ hơi, nhặt kim vỏ sò lên, nói với chưởng môn Mao Sơn “kim vỏ sò này dùng cảnh trong mơ lưu lại những việc đã qua, chỉ có máu của người tự mình đem trí nhở bỏ vào mới có thể mở ra, bây giờ vật quy nguyên chủ”Chưởng môn Mao Sơn nhếch miệng tự giễu, đưa tay tiếp nhận, không nói tiếng nào.
142 Thanh Dật quan tâm như vậy khiến Lục La mặt mày hớn hở, chu miệng nói “đau, rất đau”Thanh Dật hít sâu một hôi, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
143 Đối mặt với sự tức giận của hắn, Lục La vẫn cố trấn trụ ma khí trong cơ thể, thấp giọng khẩn cầu “Thanh Dật, ngươi để ta trở về nhìn tỷ tỷ đi. Tỷ tỷ sẽ không nhẫn tâm với ta như vậy đâu, ta nhất định phải tự mình nhìn xem có thật nàng đối với ta không còn chút tình tỷ muội nào”Thanh Dật nhíu mày, mỉm cười đầy nguy hiểm “có nghĩa là dù thế nào ngươi cũng phải đi, dù thế nào ngươi cũng không tin ta?”Lần này Lục La đã hạ quyết tâm, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, hô lên “ta không cam lòng, nếu ta không tự mình đi một chuyến, ta không an tâm”Thanh Dật vẫn lẳng lặng nhìn nàng, hít sâu một hơi, ánh mắt tỏa lạnh lùng, quanh thân tỏa ra hàn khí mang theo vị rỉ sắt.
144 Nhưng là hôm nay nhất định là một ngày không yên ổn. Mộ Khanh và Tròn Vo trở về không bao lâu, Quảng Hàn tiên tử đã nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa “có phải các ngươi lấy lấy phúc lộc tiên thảo cho Nê Hào nhà các ngươi ăn hay không?Đó là cỏ ta chuẩn bị cho Ngọc Thố nha, vất vả lắm mới lớn lên, sắp tới kỳ thu hoạch thì lại bị Nê Hào nhà các ngươi ăn sạch, bây giờ chỉ còn trơ đất vàng, Nê Hào nhà các ngươi là cái động không đáy sao?đáng thương cho Ngọc Thố nhà ta mấy ngày nay lại phải gặp cà rốt rồi”A Sơ lúc này mới hiểu vì sao Mộ Khanh nói thảo nê mã ăn no quá mức, quả đúng là vậy.
145 Tiểu Ngọc Thố xuất hiện làm Tròn Vo ngày nào cũng chạy tới Quảng Hàn cung, hoặc là mang cỏ xanh tới hoặc là cõng trên lưng một túi cà rốt. Khi Thương Thuật biết Tiểu Ngọc Thố là một tiểu tiên nữ, tức giận cắn răng dậm chân nói “Tròn Vo sao có thể như thế?ta đã đoán được rồi mà”Mộ Khanh từ trên giường đứng dậy, ngồi xuống ghế, ngáp một cái “Uyển Uyển từ nhỏ đã xinh đẹp lại tri thức, hiểu lễ nghĩa, khi lớn lên có lẽ còn hơn cả mẹ, đến lúc đó có thể nàng sẽ chướng mắt Tròn Vo, nam nhân theo đuổi nàng nói không chừng sẽ trải dài khắp bát hoang tứ hải, ngươi gấp làm gì?”Thương Thuật không thuận theo “không được, ta chỉ thích Tròn Vo, chỉ phúc vi hôn đã không kịp rồi, hay là cho bọn chúng đính hôn đi, sau này lớn lên, nếu không hợp thì thối hôn sau”A Sơ và Ngọc Cẩm vốn thân thiết, nàng cũng thích Uyển Uyển, cảm thấy có thể thử một lần, Mộ Khan lại ngầm đồng ý vì thế hai nà vô cùng cao hứng cùng ăn bữa cơm, ước định hôn nhân cho con của mình.
146 Hắn tao nhã nháy mắt, mỉm cười với A Sơ, nhất thời bốn phía như bừng sáng, bộ dáng hảo yêu mị A Sơ nhìn đến thất hồn lạc phách, nuốt nước miếng, rụt rè nói “ngươi…đừng xằng bậy”Mộ Khanh cười quyến rũ, đưa tay vuốt đuôi lông mày của nàng “ta không xằng bậy, vi phu còn biết hỏi ngươi, ngươi thích trước kia hay là ta như bây giờ hay còn muốn thử cách khác?”A Sơ chỉ tay mắng “lưu manh”Mộ Khanh nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình “ta nhịn lâu rồi, đến đây đi, nương tử”Lòng bàn tay giống như có dòng điện truyền đến tân tim, A Sơ cảm thấy khí lực toàn thân đã bị hắn hút khôn, chịu không nổi sự ôn nhu của hắn lúc này “ngươi…ngươi đừng nói vậy”Mộ Khanh áp sát vào nàng, để tay nàng vòng qua lưng mình, thanh âm khàn khàn mê ly, tràn ngập tình dục “vậy ngươi muốn vi phu nói thế nào, vi phu đều nghe lời ngươi.
147 Hôm nay trời quang mây tạnh, là một ngày lành. Từ sau khi cả nhà Mộ Khanh đoàn tụ cũng đã trôi qua bốn vạn năm, Tròn Vo cũng đã trải qua sinh nhật lần thứ mấy vạn, lúc mới đầu còn thấy thú vị, đãi tiệc, mời nhiều thần tiên đến dự nhưng đã làm sinh nhật quá nhiều lần, đã quá quen thuộc các quy củ trình tự nên chẳng thấy còn thú vị gì nũa, vì thế lần này quyết định làm đơn giản, chỉ mời Thương Thuật và Ngọc Cẩm.
148 Uyển Uyển rảnh rỗi liền đi tìm Tròn Vo, phần lớn là vì nhớ nhung. Hôm sau, Uyển Uyển gặp được Tròn Vo ở Thanh Hành điện. Tròn Vo vừa nghịch nước vừa hưng phấn nói “cha ta vừa đặt tên cho ta, sau này ngươi gọi ta là Mộ An, đừng gọi là Tròn Vo nữa.
149 Một ngày, Uyển Uyển cùng Liên Hoa tiên tử cùng nhau đi du ngoạn, đang trên đường về thì phía sau có người gọi nàng. Quay đầu nhìn, dù không thường gặp mặt nhưng Uyển Uyển vẫn nhận ra đôi mắt hồng xinh đẹp kia.
150 Ngọc Thố lắc đầu”không phải, là cái này”. Nàng vén ngoại bào lên, bên trong là váy lụa màu vàng, trên lưng quấn cung thao màu xanh, màu sắc phối hợp ăn ý, làm tăng thêm vẻ đẹp cho y phục.
151 Buổi sáng, Uyển Uyển bị tiếng ồn ào thanh đánh thức, dụi mắt tỉnh lại thì thấy bên ngoài có rất nhiều nam tiên và nữ tiên, nhớ lại hình như hôm nay là ngày tiên hữu tụ hội uống trà làm thơ.
152 Mộ Khanh rất là bất đắc dĩ, cẩn thận nhìn nhìn ngoài cửa sổ và đường hành lang, xác định không có người ai mới giải thích với Mộ An ‘ta cũng muốn sớm nói với ngươi nhưng mẫu thân ngươi vẫn xem ngươi là hài tử, không chịu cho ngươi tìm hiểu một số chuyện, khiến ngươi giống y như nàng trước kia”Mộ An nhận sách, lật giở vài trang, tuy không có chút giải nhưng xem một hồi lại thấy thâm mình không thoải mái.
153 Hỉ bào đã được làm sạch, tiên tỳ chuyển lên lau trên hai cánh tay Uyển Uyển. Uyển Uyển xoay người lại, Mộ An nhìn thấy cái yếm đỏ thẫm thêu hình cá chép cùng cái cổ trắng ngần của nàng thì máu huyết dâng lên, không thể thở, đưa tay sờ cái mũi mới biết chảy máu rất nhiều.
154 Một nhà Mộ Khanh đều bị Thương Thuật đuổi ra khỏi phòng, cửa rất nhanh bị đóng lại. Mộ An ngây người nhìn cửa phòng bị đóng kín, thất hồn lạc phách xoay người, thậm chí cũng không thèm nhìn Ngọc Thố một cái, im lặng rời đi.