121 Mục Thanh trầm mặc, nhìn không ra thần sắc gì. A Sơ nghĩ nghĩ, nói tiếp “nhà ta ở Liễu La trấn nhưng mọi người trong nhà đều đã chết. Lần này ta ra ngoài là vì nghe nói có Mao Sơn đạo trưởng ở gần đây, cho nên muốn cầu xin mang ta lên Mao Sơn.
122 Bị A Sơ dây dưa, lúc đầu Mục Thanh có chút phiền chán nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt nàng thực sự như thế, không khỏi ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi vẫn cự tuyệt “ta có thể một mình tìm sư muội”“Vì sao ngươi phải tìm sư muội? nàng bị người ta bắt đi sao?”Mục Thanh lắc đầu, thở dài “nàng bỏ trốn khỏi núi, sư phụ nói cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, cho nên ta phải đi tìm nàng”Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông.
123 Ánh mắt thâm thúy như chim ưng chuyên chú nhìn nàng chằm chằm, thần sắc lóe lên một cái “thật xin lỗi, là ta đa nghi. Cảm ơn hộ tâm hoàn của ngươi”A Sơ cảm khái vô cùng.
124 Các nam nhân không kiên nhẫn kêu lên “thật mất hứng, vậy ngươi nói là ai, mau đưa ra đây”Nữ tử nghe được động tĩnh dưới lầu, kinh ngạc nhìn A Sơ. A Sơ che miệng nàng, cảnh cáo “đừng lên tiếng, nếu không ta không khách khí”Nữ tử rốt cuộc có phản ứng, gật đầu.
125 Mục Thanh cùng Hoắc Quân đều dừng đũa, kinh ngạc nhìn nàng. Hoắc Quân ho nhẹ “thì ra ngoài mặt khác, trong lòng khác. Không chỉ có da mặt dày mà còn trong ngoài không đồng nhất, giả dối mười phần” nói xong, gắp rau cho vào miệng.
126 Dây xích xiết chặt đến phát đau, A Sơ kêu to “ngươi muốn làm gì, buông”Hoắc Quân rút kiếm chỉ vào nữ nhân kia “ngươi mau buông nàng ra, nếu không ta sẽ không khách khí”Nữ nhân cười lạnh một tiếng, toàn thân nổi cuồng phong, tóc tung bay tán loạn, khuôn mặt nhăn lại dữ tợn, há to miệng rống lên một tiếng, một chùm tia sáng màu đỏ từ trong miệng nàng phóng ta, nhanh chóng mở rộng như cánh quạt.
127 Từ lúc tỉnh lại, A Sơ vẫn không thấy Mục Than, Hoắc Quân nói hắn đang viết thư về sư môn, báo tình hình mấy ngày qua. A Sơ nằm trên giường, muốn nhìn thấy Mục Thanh chủ động đến thăm nàng một lần nhưng đợi cho đến khi mặt trời lặn vẫn chỉ thấy một mình Hoắc Quân vào thăm hỏi.
128 Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mở ra một cánh cửa đá cao hai thước,A Sơ híp mắt cho thích ứng với ánh sáng, sau đó nhìn thoáng qua bên trong, sợ đến ngây người.
129 Tây Hải Long vương nhìn thấy kim vỏ sò cũng không kinh ngạc lắm, mà lại chú ý tới tiểu kê trên tay A Sơ. Nghe nói gà tiên nấu canh, vị không tệ, cũng đã hơn mười năm rồi hắn chưa được ăn thịt gà, nên con gà mái mập mạp trước mắt nhìn rất mê người.
130 A Sơ vẫn đang nhớ lại cô nương đã gặp ở thanh lâu, không có nghe rõ sau này Mục Thanh với Hoắc Quân nói gì, đột nhiên bị đẩy ra khỏi phòng, nàng quay về phòng, tiếp tục suy nghĩ.
131 A Sơ thực không ngờ Đi Như Gió là sư muội của Mục Thanh, khó trách Đi Như Gió nhìn Mục Thanh lại ẩn tình như vậy, khó trách nàng ta thấy nàng và Mục Thanh tiếp xúc gần gũi liền ghen tuông, thì ra nàng chính là sư muội thầm thương trộm nhớ Mục Thanh.
132 Khi Hoắc Quân chạy tới, nhìn thấy A Sơ ngồi bệt dưới đất, áo bị kiếm cắt đứt bên hông, máu không ngừng chảy ra, ẩm ướt cả váy. Mục Thanh cầm kiếm đứng trước mặt nàng, mũi kiếm dính đầy máu, sắc mặt trắng hơn cả A Sơ.
133 A Sơ cởi ngoại bào dùng sức lắc lắc, cát chui ra từ tay áo và vạt áo khá nhiều, ngay cả áo trong cũng bị dính cát, nàng cũng không thể cởi quần mã giũ nên đành mặc ngoại bào lại.
134 Ánh mắt thâm thúy nhìn nàng đầy đau thương, sau đó phát ra quang mang lợi hại. Hắn gật đầu “đúng, cả đời ta sẽ ở Mao Sơn, không cưới vợ. Nếu ta muốn cưới vợ thì ta sẽ cưới người, có điều ta nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra”A Sơ cười cong môi “được, ta tin ngươi”Mục Thanh lại cười không nổi.
135 Sứ giả hộ tống công chúa gả đến Trần quốc, nếu có sơ xuất gì sẽ ảnh hưởng tới quan hệ hai nước. Thấy sứ giả bị uy hiếp, lão hoàng đế sợ tới mức đứng lên khỏi long ỷ, không biết làm sao nhìn Mục Thanh, hi vọng hắn mau đuổi nữ tử không rõ lai lịch này đi.
136 Nữ nhân bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là giả ! Bọn họ dùng công chúa giả đến gạt chúng ta, chúng ta không thể dùng thái tử giả để lừa bọn họ sao?” Nghe vậy, A Sơ không ức chế được mà thân thể run nhẹ “ngươi vừa nói cái gì? Thái tử hôm đó là giả?”Nữ nhân mặt mày hớn hở, đắc ý nói “đương nhiên, nếu hắn là con của bản cung sao lại chỉ trốn một mình.
137 A Sơ đi qua, ngồi bên cạnh hắn. Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Tròn Vo. A Sơ cố ý không để ý tới, không nghĩ tới cảnh tượng Tròn Vo đùa giỡn với Mục Thanh, bình tĩnh hỏi Hoắc Quân “ngày đó, vì sao ngươi không hỏi thân phận của ta?”Hoắc Quân bình tĩnh nói “tuy ta rất ngạc nhiên nhưng ngươi chính là ngươi, cần gì phải hỏi ngươi thật ra là ai.
138 Chạy chạy, dưới chân sinh mây, hướng Cửu trọng thiên bay lên. A Sơ nhanh chóng đuổi theo, lên đến Thiên giới, đột nhiên có mưa to. A Sơ lập tức lớn tiếng kêu lên “Tiêu Cảnh Đằng, giữ con mèo kia lại” Vũ thần Tiêu Cảnh Đằng đang cùng Nguyễn Nguyễn khoác tay che dù đi dạo dưới mưa, nghe A Sơ la lớn chỉ thấy trước mắt xẹt qua một bóng dáng nhỏ, mờ mịt nhìn A Sơ.
139 Mục Thanh và Hoắc Quân an bài hai người ở một phòng nhỏ dưới chân núi rồi cùng nhau lên Mao Sơn. Ở trong phòng suốt năm ngày, Tròn Vo gần như đã sục sạo hết ngọn núi nhỏ, không tìm được đồ chơi mới, buồn bực không vui, dựa người vào cửa sổ nhìn A Sơ cho thảo nê mã ăn cỏ.
140 A Sơ mếu máo, giơ tay đánh vào lòng bàn tay Tròn Vo một cái thật kêu, thanh âm tuy to nhưng không đau, Tròn Vo nhẹ nhàng thở ra, nằm bên cạnh A Sơ. A Sơ ngẩng đầu nói với chưởng mô Mao Sơn “không biết chưởng môn có chuyện gì?” Chưởng môn vung tay áo lên, quân cờ trên bàn lập tức chia thành hai hàng trắng đen nằm ngay ngắn trong hộp, hòa ái cười nói “tiên cô đường xa đến đây, mời ở lại Mao Sơ mấy ngày”Xem ra chưởng môn Mao Sơn cố ý muốn giữ Tròn Vo lại là muốn dẫn nàng đến.