41 Dịch giả: MặcMặc
Biên: Đình Phong
“Tám ngàn lượng!” Vị Vương công tử kia có vẻ không còn kiên nhẫn với việc tăng giá chẳng có chừng mực như vậy. Hắn nâng thẻ bài trên tay rồi hô lên một con số nghe rợn cả người.
42 Dịch giả: chichiro
Cùng là Cửu Tinh cảnh nhưng thực lực lại có sự chênh lệch như trời với đất.
Những hộ vệ này cũng mạnh hơn một chút so với mấy người trên Tướng Tinh hội, đều là nhân vật đã tu thành sáu mươi miếng tinh linh trở lên, càng quan trọng hơn chính là những hộ vệ này đều là binh lính đã từng trải qua chiến trường, kinh nghiệm thực chiến mạnh mẽ hơn hẳn những người được gọi là thiên tài trên Tướng Tinh hội không biết bao nhiêu lần.
43 Dịch giả: Đình Phong
Những hộ vệ kia cũng sững sờ, theo bọn hắn thấy đám thiếu niên này chống đối bọn hắn cũng chỉ có thúc thủ chịu trói, nếu là chống cự thêm chút ít cũng xem như có khí phách.
44 Dịch giả: MặcMặc, Đình Phong
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Tô Trường An lập tức trở nên u ám. Sắc mặt của Tô Mạt lại càng trắng nhợt, khí tức hỗn loạn.
45 Dịch giả: chichiro
Lúc ra khỏi Mẫu Đan Các cũng đã đến giờ tuất.
Lúc đầu hai bên phố xá sầm uất này dày đặc chi chít tiểu thương và đám người chen chúc trước Mẫu Đan Các chẳng biết đã tản đi từ lúc nào, chỉ còn tốp năm tốp ba người đi đường thỉnh thoảng đi qua.
46 Dịch giả: Đình Phong
"Ngươi!" Hạ Hầu Túc Ngọc thẹn quá hóa giận, làm bộ lại muốn vặn lỗ tai Tô Trường An.
Nhưng tại lúc này lại nghe cửa sân Thiên Lam viện phát ra tiếng động kèn kẹt.
47 Dịch giả: Đình Phong
Thời gian đã tới giờ Hợi, ánh sao thưa thớt chiếu qua giấy ráp cửa sổ vào gian phòng cũng không lớn này.
Tô Trường An nằm gối lên hai tay mình trên giường, dù trong bóng tối không thấy rõ bộ dáng nhưng ánh mắt hắn rất sáng ngời.
48 Dịch giả: Đình Phong
Lúc Tô Trường An đẩy ra cửa phòng Ngọc Hành đã không thấy bóng dáng Phàn Như Nguyệt, nghĩ đến chắc là đã rời đi.
Ngọc Hành đang ngồi trên một cái ghế gần cửa sổ híp mắt, như là đang chợp mắt nhưng cũng như đang ngắm cảnh xuân bên ngoài cửa sổ.
49 Dịch giả: MặcMặc
Không thẹn lương tâm.
Tô Trường An nhắc đi nhắc lại bốn chữ này. Hắn cau mày, bất tri bất giác liền đi tới diễn võ trường.
Bởi vì ở chỗ Ngọc Hành bị trễ một ít thời gian nên Sở Tích Phong lúc này đã ôm đao đợi ở đó một hồi rồi.
50 Dịch giả: Đình Phong
Có câu sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên. (1)
Mặc dù Tô Trường An không ở trong núi nhưng hắn cũng trong nội viện.
Hắn mỗi ngày buổi sáng luyện đao, buổi chiều tập kiếm, đến buổi tối lại luyện thổ nạp chi pháp, tu hành linh khí.