101 Nét mặt Cố Tĩnh Trạch lóe lên hoài nghi, nhận lấy hoá đơn xem một chút, ánh mắt lướt qua rồi ngừng một lát.
Vốn anh đối với vấn đề tiền bạc cũng không để ý lắm, dù cho Mạc Huệ Linh tiêu bao nhiêu tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng so đo tính toán.
102 Anh. . .
Lâm Triệt giơ tay lên lần nữa, đánh vào bả vai anh:
- Còn dám nhắc tới, còn dám nói nữa hả?
- Sao vậy?
- Hơn nữa buổi tối hôm đó không phải làm chỉ một lần.
103 Mặc Huệ Linh đang ở gần đây nhìn Lâm Triệt tươi cười, từng bước từng bước đi tới.
- Lâm tiểu thư.
Bộ dáng cô ta lúc cười càng mê người, nhưng Lâm Triệt lại cảm thấy buồn nôn.
104 Cố Tĩnh Trạch cho người đỡ Mạc Huệ Linh lên xe, sau đó đưa cô ta đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra Mạc Huệ Linh một chút, Mạc Huệ Linh vừa khóc vừa rên kêu ca cô ta thực sự đang đau muốn chết.
105 Trong bệnh viện.
Mạc Huệ Linh đang truyền dịch, vẻ mặt ai oán nhìn Cố Tĩnh Trạch ngồi bên cạnh.
- Tĩnh Trạch, đau quá. Anh nhìn xem có phải là miệng vết thương lại rách ra thêm rồi không?
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn nhìn, nơi đó thực ra chỉ có một vết xước rất nhỏ.
106 Lâm Triệt bị người ta nâng ra ngoài, liếc mắt một cái thì thấy Cố Tĩnh Trạch đang đi tới. Anh kéo cửa xe ra rồi từ trên xe bước xuống. Gió trên cầu rất lớn, nhất thời thổi bay cả vạt áo của anh.
107 Là em đây chị Du, có việc gì sao?
Cô cẩn trọng nói.
Nghe thấy giọng Lâm Triệt qua điện thoại, Du Mẫn Mẫn chỉ muốn nổ tung:
- Lâm Triệt, tại sao em lại làm vậy với chị hả? Đúng, chị đúng là đang có việc với em đấy! Chị muốn nhìn thấy em ngay bây giờ, chị nhất định phải giết chết em! Tại sao lại không nghe điện thoại? Cả công ty như muốn đồ sát chị luôn đấy! Chị tìm em khắp nơi, chỉ thiếu nước lật tung cả thành phố B lên thôi!
Nghe âm thanh nóng nảy của Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt lặng lẽ đem điện thoại cách xa tai mình một chút.
108 Lâm Triệt lặng lẽ nói:
- Là do cô ta chạy như điên trên đường rồi đụng trúng tôi thì tôi mới đụng vào cô ta. Tôi còn không biết rốt cuộc thì cô ta bị làm sao, nhìn có vẻ là tiểu thư mà lại như thế….
109 -. . . Đương nhiên sẽ không giống nhau rồi!
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Không có gì là không giống, cứ quyết định như vậy mới là an toàn nhất, hơn nữa, ngộ nhỡ em có chuyện gì thì mọi người nhìn thấy xưng hô này sẽ ngay lập tức gọi điện cho tôi, như thế nếu em gặp phải nguy hiểm giống ngày hôm qua, mọi người cũng sẽ không biết nên chọn tên danh bạ nào để liên hệ là tốt nhất, đúng không?
- Nhưng mà.
110 Vì đi đón Tần Khanh, cho nên mới…
Sân bay.
Lâm Triệt để tài xế dừng xe chờ ở ngoài, cô vội vàng đi vào tìm Thẩm Du Nhiên.
Trong tiệm cà phê, Thẩm Du Nhiên ngồi ở bên trong, bên cạnh là túi lớn túi nhỏ.
111 Lâm Triệt vội vàng ngẩng đầu lên nói:
- Cậu không nên nói lung tung, bây giờ Tần Khanh sắp trở thành anh rể của tớ rồi, tớ và cậu ấy không có quan hệ gì cả.
112 Lâm Triệt vội vàng đóng cửa lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch trong phòng:
- Anh làm sao vậy?
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trừng mắt nhìn cô:
- Tôi nói em đi ra ngoài!
- Không đi, anh không nói anh rốt cuộc bị làm sao thì tôi sẽ không đi.
113 Lâm Triệt vừa trở lại phòng, vội vàng chạy vào phòng tắm. Trước tiên phải tắm một cái, rửa trôi mùi vị của anh trên thân thể cô.
Cố Tĩnh Trạch đáng chết, quả thực muốn chết!
Sao anh có thể như vậy.
114 Lâm Triệt lập tức bảo vệ mình.
- Anh làm cái gì đấy…
Cố Tĩnh Trạch đứng lên, kỳ quái nhìn cô.
- Sao vậy, đi ra ngoài ăn cái gì đó thôi mà. Tôi biết một nhà hàng do một người Pháp mở, đồ ăn làm có mùi vị chính thống, thay quần áo đi rồi chúng ta đến đó nếm thử.
115 Mạc Huệ Linh nhìn anh, nhất thời sốt ruột, cắn răng cầm một cái bình hoa kế bên, ném xuống đất “rầm” một tiếng. Ngay sau đó, cầm mảnh vỡ của bình hoa lên, rạch một đường lên tay.
116 Buổi tối.
Cố Tĩnh Trạch chờ đến chín giờ, Lâm Triệt vẫn chưa trở về.
Tại Cố gia, đám người hầu đang vội vã qua lại, trông thấy Tần Hạo vừa mới trở về từ Campuchia thì nở nụ cười, nói:
- Tiên sinh đang ở bên trong.
117 Cố Tĩnh Trạch từng bước một đi tới, nhìn Lâm Triệt, trong mắt ánh lên tia khó hiểu:
- Em làm sao vậy?
Lâm Triệt vẫn còn đang nhìn không rời mắt bộ vị nào đó của anh, lúc bị anh gọi thì cô mới giật mình quay lại.
118 Lâm Triệt làm sao có thể chịu được, mặt cô đỏ bừng như nhỏ ra máu, cảm nhận được một vật cứng chạm vào tay, hơn nữa càng lúc càng có xu hướng bành chướng, tốc độ khiến cho người ta kinh ngạc, càng ngạc nhiên hơn là kích cỡ của nó, quả thực là.
119 Mạc Huệ Linh thấy Lâm Triệt đi cùng Cố Tĩnh Trạch, cô ta không quan tâm Lâm Triệt có ở đó hay không đã trực tiếp kéo cánh tay Cố Tĩnh Trạch, chán ghét nói:
- Tĩnh Trạch, hôm qua sao anh không đến? Đi mấy bước thôi là có thể đến nhà người ta rồi, anh có thể thường xuyên đến chơi như trước đây mà.
120 Lâm Triệt ngồi lên xe, không lâu sau đã tới trường quay. Đạo diễn thấy Lâm Triệt đến bèn tự mình tiếp đón, đối với Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn cũng rất khách sáo.