141 Thấy có xe miễn phí để ngồi Thẩm Du Nhiên cũng không cùng hắn so đo, thản nhiên lên xe, rất nhanh về tới nhà.
Xuống xe Thẩm Du Nhiên hướng về phía Trần Vũ Thịch làm mặt quỷ:
- Làm chân chó có xe có tiền còn không phải là cũng đưa tôi về sao, ha ha ha.
142 Ngày hôm sau lúc Lâm Triệt tỉnh lại, cảm thấy đầu óc vẫn là một mảnh hỗn độn, còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì phát hiện mặt trời đã lên cao, mà đầu của mình, gác lên một cái khuỷu tay mềm mại.
143 Cố Tĩnh Trạch đen mặt bước tới, dùng một tay kéo Lâm Triệt ra.
- Không biết bên trong là cái gì mà em cũng muốn mở ra sao?
Lâm Triệt bị lôi ra, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn qua Cố Tĩnh Trạch:
- Có lẽ là Thẩm Du Nhiên gửi cho tôi, cô ấy nói muốn tặng tôi một bất ngờ.
144 Cố Tĩnh Trạch nắm lấy tay của cô, chậm rãi bỏ xuống. Nếu như anh với cô chỉ là nhu cầu sinh lý, như vậy vì sao khi nghe được những lời này của cô thì đột nhiên tất cả nhu cầu sinh lí của anh đều biến mất.
145 Vẻ mặt Lâm Triệt ngượng ngùng, từ lúc tiến vào thì toàn thân đều ửng lên màu đỏ, giống như tôm được hấp chín, nhăn nhăn nhó nhó.
Cố Tĩnh Trạch không nhịn được kêu tên của cô:
- Lâm Triệt, tới đây!
Lâm Triệt hơi dừng lại, bây giờ cô thật hối hận có được không, tại sao mình lại thốt ra câu như vậy chứ, quá hoang đường.
146 Lâm Triệt giật mình nhìn hai người trước mặt.
Hai người này rốt cuộc đang làm cái quái gì?
Lâm Hữu Tài sờ cái đầu không còn mấy sợi tóc của mình, cười nói với Lâm Triệt:
- Bây giờ chị con đang gặp phải chuyện phiền phức, chúng ta không thể làm gì khác hơn là đưa con bé đến gặp con.
147 Ánh mắt Lâm Dư lập tức nhìn chằm chằm ra ngoài, thấy Cố Tĩnh Trạch đi vào thì vội vàng đứng lên.
Lâm Hữu Tài cũng trực tiếp nghênh đón.
- Cố tiên sinh, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn thăm Lâm Triệt một chút, thấy con bé sống tốt như vậy thì chúng tôi cũng yên tâm.
148 Lâm Hữu Tài cười ha ha:
- Lâm Triệt, tâm tư của một người đàn ông đều sẽ thay đổi, đối với phụ nữ cũng vậy, thử qua một lần khả năng sẽ chán ngấy, nhất là người như Cố Tĩnh Trạch.
149 Lâm Triệt phản đối:
- Không có đâu, bình thường tôi cũng không để ý tới bọn họ đâu mà, nhìn thấy liền tránh ra xa đó.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
- Em như vậy đúng là thật ngốc, tránh đi là được rồi.
150 Lâm Triệt kinh ngạc, chẳng lẽ lúc mình yêu thầm cậu ấy bị cậu ấy phát hiện rồi?
- Sao. . . Sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy?
Tần Khanh nói:
- Không có gì.
151 - Là vì Cố Tĩnh Trạch sao?
Cậu cười gượng nói:
Lâm Triệt lắc đầu, nhìn Tần Khanh. Chàng trai trẻ này chí ít thì cô đã từng thích.
- Việc thích hay không thích một người không phải là vì một người khác.
152 Lâm Triệt đợi ở trong nhà đã lâu, gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch, anh cũng không nghe máy. Cô hỏi người làm trong nhà, lại hỏi cả bảo vệ ở bên ngoài, ai cũng không biết Cố Tĩnh Trạch đã đi đâu.
153 Khi Lâm Triệt chạy về nhà, cô phát hiện bên ngoài có nhiều nhân viên bảo vệ canh gác hơn so bình thường, hình như có vẻ nghiêm ngặt hơn.
Cô đi ra phía bên ngoài nhìn xem, trên mặt là một mảnh lo lắng.
154 Lâm Triệt nhanh chóng từ trên người anh nhảy xuống, vỗ vỗ tay nói:
- Nhất thời quên mất, tới đây, tôi đút cho anh!
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô.
155 Lâm Triệt nức nở một tiếng, cảm thấy thân thể đều nóng lên, làm cả người cô run rẩy một trận. Giống như có dòng điện chạy dọc từ đỉnh đầu xuống, khiến cho cô đột nhiên chấn động, người cũng rút chặt lại thành một đoàn.
156 - Viêm phổi dẫn đến phát sốt, buổi sáng hôm qua không phải còn nhẹ sao? Sao mà buổi tối lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Rõ ràng liều lượng thuốc của tôi đưa thật sự rất vừa đủ, sẽ không dẫn đến phản ứng lớn như vậy.
157 Rất nhanh thì Lâm Triệt đã trở về.
Cô không nhìn thấy Trần Vũ Thịnh, kỳ quái nói:
- Bác sĩ Trần đi đâu rồi?
Vừa dứt lời, đã thấy Cố Tĩnh Trạch nhìn mình chăm chú.
158 Trần Vũ Thịnh cau mày, đi tới cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng bắt máy.
Còn chưa kịp nói câu nào liền nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, quả nhiên là Thẩm Du Nhiên.
159 Thẩm Du Nhiên nhanh chóng được thả ra, bĩu môi nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh đưa cô ấy lên xe buýt để cô ấy có thể về nhà.
- Mai đây đừng có mà ngu ngốc như thế nữa, hãy để mọi người có chút lòngthương xót.
160 Lâm Triệt nhìn con người không biết xấu hổ này, trình độ nịnh bợ vuốt mông ngựa cao như vậy, cũng không sợ có chuyện gì.
Nhưng mà, hôm nay Cố Tĩnh Trạch không biết lại làm sao mà nổi lên thiện tâm hay là bỗng nhiên thấy Thẩm Du Nhiên thuận mắt, anh đột nhiên nói:
- Sau khi Thẩm tiểu thư trở về, có tìm thấy công việc nào phù hợp hay không?
- Hả? Chưa tìm được nữa tuy có tìm một ít, nhưng đều không tìm thấy việc phù hợp.