1 Ôn Viễn đứng trên tầng hai ngước nhìn mặt trời mùa hè chói chang trên đỉnh đầu, trong lòng có chút khó chịu. Ở thành phố B vào tháng bảy tháng tám, trời nóng như lò lửa, chỉ cần vận động nhẹ là cả người đã ướt đẫm mồ hôi chứ đừng nói đến chuyện cô đã phải đứng dưới ánh mặt trời hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
2 Ở trường học Ôn Viễn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, cho dù cô gần gũi với hot boy đang đứng đầu bảng - Triệu Duy Nhất, thì cũng không có ai nói này nói nọ, ngoài ra còn có Tô Tiện nữa.
3 Lúc đi học, mỗi trường học cũng đều có vài nhân vật điển hình để khích lệ học sinh toàn trường. Bọn họ có thành tích học tập xuất sắc, lại biết tôn trọng thầy cô và bạn bạn bè.
4 Bởi vì hôm nay có trận thi đấu, nên Ôn Viễn được tan học sớm. Lúc tới nhà thì trong nhà hoàn toàn im lặng, có một chiếc ô tô màu đen đậu ngoài sân, Ôn Viễn liếc một cái, rồi bước vào nhà.
5 Mặc dù Ôn Viễn không phải một học sinh xuất sắc, nhưng cũng là một người biết tôn sư trọng đạo, rất biết an phận. Ôn Viễn rất ít gây chuyện, một là tính cách không cho phép, hai là gia giáo của gia đình rất nghiêm khắc.
6 Mặc kệ là phiền phức có tự nhiên tìm tới không. Nếu như chú ấy đã yêu cầu, thì cô sẽ phải chấp nhận yêu cầu của chú ấy thôi. Giữa trưa thứ sáu, bạn học Ôn Viễn lưng mang cặp sách, cả người hớn hở chạy tới trước cổng trường.
7 Nguy cơ yêu sớm đã thành công bị xóa bỏ, bạn học Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên thằng nhãi Triệu Duy Nhất đào hoa này cứ quấn lấy cô, cũng không ngại cho cô một nụ hôn gió.
8 Dáng vẻ cà lơ phất phơ được ngày nào hay ngày ấy không hề có chí cầu tiến là như thế nào?Nhìn bạn học Ôn Viễn thì sẽ biết rõ thôi. Thành tích của Ôn Viễn từ cấp 1 đến cấp 2 cấp 3 đều ở mức độ trung bình.
9 Ôn Hành Chi vừa đi ra khỏi tòa nhà GP không lâu thì nhận được điện thoại của Ôn Viễn, sau khi nghe xong anh bảo tài xế chạy thẳng đến học viện điện ảnh.
10 Trong khách sạn huyên náo không nhỏ, tài xế đã sớm đợi sẵn. Ôn Hành Chi nhanh chân đi tới cửa xe, nói vài câu với Lại Dĩ Ninh rồi xoay người lên xe. Ôn Viễn vẫn sững sờ đứng ở một bên, mãi cho đến khi cửa xe được mở ra, cô mới lấy lại tinh thần đi theo anh.
11 Cuộc thi kéo dài gần một ngày mới kết thúc. Thế là mất toi cả ngày chủ nhật, hơn nữa từ lúc Trần Dao thi xong thì như mất nửa cái mạng, không còn tâm trí đâu mà đi dạo nữa.
12 Đại nhạc hội sẽ diễn ra vào chủ nhật. Buổi tối, Ôn Kỳ gõ cửa gọi. Ôn Viễn dĩ nhiên là rất không vui nên tùy tiện mặc vào một bộ quần áo rồi đi xuống lầu.
13 Cất đồ của mình xong Ôn Viễn đi theo Ôn Kỳ ra ngoài thăm quan một chút. không bao lâu sau cô phát hiện, nơi này ngoài suối nước nóng ra còn có sân trượt tuyết nữa.
14 Đối với Ôn Viễn, những thứ có liên quan đến rượu đều bị Kiều Vũ Phân không cho phép động vào. Vì vậy Ôn Viễn có tửu lượng thật sự kém hay nói đúng hơn là không uống được rượu.
15 Con người ta tuy nỗ lực và kiên trì nhưng cũng phải cần phương hướng và sự tín niệm, những lời như thế Ôn Viễn đã sớm nghe người ta nói qua, nhưng chân chính thể nghiệm thì đến bây giờ mới có.
16 Bạn học Ôn Viễn chán nản vùi đầu vào trong gối, đau khổ không muốn ra ngoài. Ngay cả khi Kiều Vũ Phân gõ cửa cũng không nghe thấy, cho đến khi bà đẩy cửa vào thì mới giật mình ngồi dậy.
17 Có lẽ là thời gian của lớp mười hai hơi eo hẹp nên Ôn Viễn cảm giác mùa đông năm nay đến thành phố B hơi sớm. Cuối tháng mười một mà đã có một trận tuyết lớn, cả tháng mười hai cũng đều bao phủ trong không khí rét lạnh.
18 Bệnh viện quân khu thành phố B. Bệnh viện vẫn huyên náo như nó vốn có, Ôn Nhiễm bước nhanh về khu điều trị nội trú ở lầu hai, không lâu sau tìm thấy phòng bệnh của Ôn Viễn.
19 Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Viễn đã bị bà Thành vén chăn gọi dậy để đi chợ sớm. Bình thường bà Thành không có sở thích gì trừ trồng hoa và đi chợ sớm để mua một số đồ chơi hiếm lạ.
20 Khó có khi được biểu hiện một lần, đã bất hạnh làm ngón tay bị thương. Ôn Viễn không biết nên cảm thán bản thân may mắn hay là xui xẻo, bởi vì đầu vết thương lại ở ngay trên tay cầm bút cho nên hai ngày kế tiếp trên phương diện viết chữ bạn học Ôn Viễn gặp chút khó khăn.