21 Ôn Viễn chưa bao giờ nghĩ chỉ bằng một tấm ảnh chụp lại diễn ra nhiều chuyện xưa như vậy. Cô nhìn dáng vẻ bà nội trong ảnh thêm một lần, khuôn mặt mềm mại thanh nhã, dáng vẻ như người ở trong tranh, tựa như vừa mở miệng chính là điệu hát mài nước Giang Nam ngô nông êm ái.
22 Giai đoạn trước khi thi vào trường đại học được gọi là "Bình minh trước bóng tối", người bạn nhỏ Ôn Viễn vẫn được trải qua năm mới tương đối vui vẻ. Đầu tiên, cha Ôn Hành Lễ từ nước ngoài trở về, tặng ỗi người trong nhà một món quà.
23 Tại sân bay quốc tế thành phố T. Mấy ngày đầu tháng sáu thời tiết ở thành phố T rất nóng bức. Sau buổi trưa có mấy hạt mưa phùn, cuối cùng cũng có chút lành lạnh.
24 Chờ ngày thông báo, tổng cộng chỉ có hai tuần lễ, mà Ôn Viễn lại cảm thấy dài đằng đẵng. Không biết cảm xúc mấy ngày nay là gì, mặc dù đã sớm nghĩ xong lời giải thích, nhưng nghĩ đến cảnh tượng phải đối mặt, lòng Ôn Viễn lại lo sợ bất an.
25 Ôn Viễn đứng trong làn mưa, sững sờ nhìn chiếc xe chạy về phía cô. Sắc trời bắt đầu tối, ánh đèn xe xuyên qua làn mưa chiếu tới cực kỳ chói mắt, Ôn Viễn theo bản năng che mắt lại, đến khi đèn xe tắt đi, cô bỏ tay xuống, thấy Ôn Hành Chi giương một cái ô màu đen xuống xe, bước nhanh về phía cô.
26 Sau một hồi lộn xộn, trong khoảng thời gian Kiều Vũ Phân phải nhập viện Ôn Hành Lễ tạm gác tất cả công việc, ngày đêm vất vả chăm sóc cho vợ. Kiều Vũ Phân cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng sự việc lần này đã hao tổn của bà rất nhiều sức lực, cho nên từ lúc nhập viện tới nay cả ngày đều là bộ dáng ỉu xìu.
27 Sau khi Ôn Kỳ ghé thăm thì cảm xúc của Kiều Vũ Phân dường như trở nên khá hơn, bà thấy Ôn Viễn cũng không còn phản ứng kích động nữa mà trở về bộ dạng hiền hòa như trước kia.
28 muốn lùi lại phía sau một bước. Bởi vì một bước này mà Ôn Hành Chi dừng lại. Nhìn ánh mắt của cô có chút ảo não, lại có chờ đợi. Giống như ngày trước, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của cô, chính là giọng điệu như thế.
29 Tháng chín ở thành phố T. Mặc dù đã cuối mùa hè nhưng thời tiết thành phố T vẫn bao trùm một bầu không khí nóng nực. Bên trong đại học T khắp nơi đều là cây xanh rậm rạp hàng trăm tuổi làm cho bầu không khí cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều.
30 Quả nhiên, buổi tối vừa về đến ký túc xá, khi nghe nói Ôn Viễn đã bị kéo vào hội liên kết, Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đều nói cô đã bị lừa. Ôn Viễn có chút lo lắng bất an: “Không có đáng sợ như vậy chứ?”Xuân Hỉ liếc cô một cái: “Cái hội này là hội đi ra bên ngoài xin tài trợ, nhưng lại không có kết quả tốt, cậu cũng không suy nghĩ xem tại sao hội đó lại ít người nhất sao? Hội liên kết tuy rằng là hội lớn nhưng vì sao chỗ bọn họ lại không có người tới chứ?”Ôn Viễn cảm thấy không được bình thường: “Hình như cũng đúng, vậy các cậu ở chỗ nào?”Chu Nghiêu cùng Xuân Hỉ lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Ở văn phòng, mặc dù cũng phải đóng góp sức lực nhưng không phải đi xin tài trợ lại còn có trai đẹp nha.
31 Ôn Hành Chi tính đi xuống, anh làm việc luôn luôn có chừng mực, nếu là bạn bè của Ôn Viễn anh sẽ không thất lễ. Nhưng khi anh thấy Ôn Viễn chạy ra thì vô tình nhìn thấy người ở trong quán cà phê.
32 Một đêm này Ôn Viễn ngủ cực kỳ ngon. Nếu như không phải thứ hai cô còn có lớp học, cô nghĩ thật đúng là không dậy nổi. Mười giờ Ôn Hành Chi có một cuộc họp, thời gian rộng rãi nên anh lái xe đưa cô về trường.
33 Ôn Hành Chi nheo mắt quan sát những người ở trong căn phòng bao này, trừ Ôn Viễn, những người khác đều là người quen, về mặt công việc thì cũng có qua lại.
34 Ngày thứ hai sau khi đi làm phục vụ, Ôn Viễn dậy rất muộn. Lúc cô dậy Ôn Hành Chi đã không còn ở đây, chỉ còn trợ lý Ninh đang chờ ở phòng ăn. Trên bàn đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm sáng.
35 Cả 11 ngày nghỉ Ôn Viễn đều trải qua ở thị trấn A, Lý Tiểu Đường không phải vui vẻ bình thường , dù sao nhiều năm như vậy trong nhà cũng có rất ít phụ nữ, lại còn trẻ tuổi như vậy, cho nên khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Lý Tiểu Đường cũng bắt đầu lưu luyến.
36 Tuyết rơi nhỏ dần, thế nhưng không có ngừng lại. Từng bông tuyết rơi xuống, trên đường có mấy người qua lại nhưng đều rất vội vã. Ôn Viễn đứng dưới lầu của ký túc xá, lạnh cóng đến nỗi không chịu được mà rùng mình.
37 Sau cái tát ngày hôm ấy, Từ Tiểu Hà cùng với Ôn Viễn cũng đã không còn duy trì được mối quan hệ như ngày xưa. Sau khi cãi nhau, Từ Tiểu Hà đổi phòng ký túc xá.
38 Để điện thoại xuống , Ôn Viễn sững sờ một chút, sau đó lôi cái áo choàng dài ra mặc, mở cửa chạy xuống dưới lầu. Hậu quả của việc bất chấp tất cả này là kinh động đến người trong phòng khách, cho đến khi ngọn đèn ở phòng khách sáng lên, Ôn Viễn kinh ngạc mở to hai mắt, đề phòng nhìn người phía trước, là bà Thành?Bà Thành nhìn thấy cô thì vỗ vỗ lồng ngực mình: “Cái con bé này, lén lút muốn hù chết bà à?”“Bà Thành, bà…….
39 Kỳ nghỉ đông kết thúc rất nhanh, đúng như lời nói lúc trước, Ôn Hành Chi lại trở về nhà một chuyến, hơn nữa còn mang Ôn Viễn cùng trở về thành phố T. Không còn mấy ngày nữa là tới ngày nhập học, quả nhiên như lời mọi người hay nói, trong đại học thì năm nhất là thời kỳ xinh tươi nhất, còn khoảng thời gian còn lại của đại học thì trôi qua rất nhanh, đảo mắt, đã xong bốn năm đại học.
40 Sau khi ăn cơm xong Ôn Hành Chi liền bay tới Hong Kong, Ôn Viễn lại tiếp tục công việc thực tập. Tuy nói là thực tập, nhưng trên thực tế đây cũng có thể chính là công việc của cô sau khi tốt nghiệp, bởi vì công ty muốn giữ cô lại, mà Ôn Viễn cũng không muốn tốn nhiều thời gian tìm kiếm việc làm, cho nên trong lòng đã thầm quyết định.