121 - Được rồi! Em có hơi ngốc một chút nhưng cũng không sao. Mình làm tốt là được rồi, không cần phải hơn thua với người khác, nhất là lấy khuyết điểm của mình đi so với sở trường người khác.
122 Cũng may buổi quay hình hôm nay tất cả đều diễn ra thuận lợi, xem ra không cần lùi lại một ngày.
Thời điểm kết thúc, vài người cùng nhau ngồi máy bay trở về.
123 Du Mẫn Mẫn lạnh lùng nói với trợ lý:
-Tốt nhất đừng nói những chuyện xằng bậy nữa.
Rồi cô quay sang nói với Lâm Triệt:
- Tôi có làm như thế nào thì cũng chỉ là muốn có được một chút kĩ năng sinh tồn thôi, kỳ thật cũng không quá lợi hại như vậy.
124 Cố Tĩnh Trạch sớm đã kêu người sắp xếp xong mọi thứ cho bà xã, an bài hành trình tới đảo Phuket, Thái Lan.
Lâm Triệt nói với Du Mẫn Mẫn là mình và người nhà muốn cùng nhau đi nghỉ phép.
125 Lâm Triệt đứng ở phía dưới nhìn người ta đưa lên hoa tươi, trong lòng có chút ngượng ngùng. Bên này, một quan viên vội vàng đi tới đón tiếp Cố Tĩnh Trạch.
126 Cố Tĩnh Trạch cảm thấy rất ngạc nhiên. Tuy anh đã biết rõ cơ thể của cô, nhưng khi mặc áo tắm trông cô thật quyến rũ, tựa như một mỹ nhân ngư xinh đẹp vậy.
127 Lâm Triệt còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra với anh thì anh đã nắm tay cô đưa tới. Sau một lúc, rốt cuộc anh cũng thoải mái hơn.
Anh khoan khoái nằm ở trên bờ cát, Lâm Triệt vội vàng rút tay về, tức giận kêu lên:
- Anh anh anh anh.
128 - Không nghĩ tới lại có lúc em nói chuyện biết suy nghĩ.
Cố Tĩnh Trạch đưa tay sờ đầu cô.
- Đó là đương nhiên, đáng ghét, ý anh nói tôi là người tài vẻ ngoài đần độn sao?
- Ha ha, ngu ngốc thì thường xuyên thấy, còn thông minh thì.
129 Lâm Triệt cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, nhìn anh nói một hơi:
- Được được, tôi biết rồi.
Là anh tổ chức thì chính là anh tổ chức. Người đàn ông này, đến lúc tìm lý do thì thật đúng là nhiều vô số kể.
130 - Tôi thích người ngốc nghếch như cô vậy.
Cố Tĩnh Dư quay đầu lại vỗ vỗ trên đầu của cô.
- Này, anh mới ngốc nghếch, cả nhà anh đều ngốc nghếch!
Lâm Triệt buồn bực kêu lên.
131 Không biết đã đi bao lâu, Cố Tĩnh Trạch nói.
- Còn chưa tới sao?
Lúc này Lâm Triệt mới phản ứng lại, vừa vặn đứng ở cạnh anh. Nhìn gò má anh, nhìn bộ dáng anh cười, nhất thời mà quên chuyện đồ cay.
132 Cố Tĩnh Trạch ngăn lại không cho Lâm Triệt đi qua phía anh. Ngẩng đầu nói:
- Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hơi cay một chút.
Hiển nhiên Lâm Triệt bị anh dọa sợ, định là dẫn ăn ra ngoài ăn một bữa thật ngon.
133 Lâm Triệt không còn biện pháp, nói với cô ấy:
- Cậu cũng thật là sơ sẩy. Để mình qua đi đón cậu, buổi tối ở lại ngủ với mình.
- Hu hu hu hu, mình cũng không cố ý mà.
134 Lâm Triệt nói:
- Đều do cậu ngu ngốc được không? Được rồi, sao hắn ta lại không biết xấu hổ mà bám lấy cậu, trước đây lúc cùng ai đó lăn giường sao không tìm đến cậu đi?
Thẩm Du Nhiên không để ý lắm, đáp lại:
- Sao tớ biết được? Lần trước ở lễ kỉ niệm của trường gặp phải hắn, sau đó không biết vì sao hắn lại bám lấy tớ.
135 Lâm Triệt tò mò hỏi:
- Là yến tiệc gì vậy?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Chỉ là yến tiệc từ thiện trong giới, cần mang theo bạn gái đi thôi.
Lâm Triệt ngay lập tức nói:
- Vậy anh sẽ mang bạn gái đi hay sao?
- Tôi đã có vợ, sao phải mang bạn gái theo?
Trong lòng Lâm Triệt không khỏi cười cười:
- Được rồi, tôi với anh cùng đi là được.
136 - Cố Tĩnh Trạch, anh có cừu oán gì với tôi sao. . . Đúng là càng chụp càng xấu. . .
Lâm Triệt cầm lấy điện thoại di động, im lặng nhìn vẻ mặt đang biến thành màu đen của Cố Tĩnh Trạch:
- Cố Tĩnh Trạch, rốt cuộc thì tôi cũng phát hiện ra được, thì ra anh cũng có khuyết điểm.
137 Lâm Triệt buồn cười nhìn Mạc Huệ Linh, bị cô ta hung hăng chửi như vậy mà chỉ cảm thấy cũng không muốn nói gì.
- Là tôi đăng lên Weibo, Cố Tĩnh Trạch cũng biết.
138 Có lẽ bởi vì cho tới bây giờ cô đều làm như vậy. Hơn nữa, cũng không chịu đối mặt với những chuyện lừa lọc này cho nên cô không dối trá như bọn họ.
Cố Tĩnh Trạch biết những chuyện mà cô gọi là dối trá cũng không hoàn toàn là đạo đức giả.
139 Cố Tĩnh Trạch nói:
- Được rồi, ngày mai anh sẽ kêu người đi lấy.
- Dạ, tốt quá.
Tuy Mạc Huệ Linh cũng muốn anh đi nhưng mà nghĩ mình không nên bám dai quá, liền cố nhịn lại.
140 Lâm Triệt nói:
- Nơi này không phải nằm trong phạm vi người như chúng ta thường tới sao, nghe nói không có paparazzi, vui rồi!
Trần Vũ Thịnh cười đáp:
- Tôi biết là không nằm trong phạm vi người như các cô thường tới, cho nên tôi cũng thích tới.