41 Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn nhất từ trước đến nay, Tử Vũ chậm chạp bước khỏi căn phòng mà hắn đã cố tình làm cho u tối, đón lấy những tia sáng đầu tiên của một ngày mới.
42 …"Đệ tứ mĩ nhân: Giang Thiên Vi. Tộc: Việt tộc. ""Đệ ngũ mĩ nhân: Lãnh Nhược Băng. Tộc: Nhân loại. ""Đệ lục mĩ nhân: An Sa Mĩ Quân. Tộc: Thú nhân Hồ tộc.
43 Chiếc đại thuyền rùng mình một cái, đoạn chầm chập rời khỏi bến cảng, mang theo ba người Tử Vũ cùng vài chục hành khách khác tiến về phía Tây Phương lục địa.
44 Chiếc đại thuyền cứ chầm chậm xuôi theo những cơn gió mà ngày càng trôi xa khỏi đất liền. Lúc này, mặt trời đã lên cao tới đỉnh điểm, đang không ngừng tán phát ra những ánh dương quang chói lọi, khiến cho cả mặt biển bỗng chốc trở thành một khối vàng sóng sánh.
45 "Lách tách!"Tiếng những giọt nước mưa va vào sàn gỗ của chiếc đại thuyền đột ngột vang lên, hòa cùng tiếng rú rít của cuồng phong và tiếng gầm gừ của lôi điện tạo thành một bản hợp âm cuồng loạn.
46 Sau khoảng một tiếng kể từ khi chính thức tiến vào Cuồng Bạo Thâm Hải, khoang thuyền bên trong đã được phủ lại bởi một loại kết giới ngăn chặn âm thanh, giúp cho hành khách có thể thoải mái thưởng thức giấc ngủ của mình và quên đi những mưa gió sấm sét ngoài trời.
47 Cuồng Bạo Thâm Hải, hải để khủng bố nhất trong lòng mỗi một người trên Vô Tận giới, rốt cuộc là đáng sợ đến thế nào? Đến thế nào ư? Đến mức khủng bố. Đấy có phải là một câu trả lời rõ ràng không?Tuyệt nhiên không.
48 "Ì oạp…"Tử Vũ hiện tại có thể khẳng định, tiếng "ì oạp" này tuyệt đối không phải do Y Nhược phát ra. Quái quỉ thật, đây là lần đầu tiên trong đời Tử Vũ lâm vào tình cảnh hồ đồ thế này, đến tung tích của đối phương cũng không nhận thấy, thật khiến hắn cảm thấy khó chịu hết sức.
49 Y Nhược chỉ tay về phía trước, nói:- Đó là nơi ta ở!Tử Vũ hiếm khi ngạc nhiên, nhưng lần này thì hắn thực sự ngạc nhiên. Nơi ớ của nàng, hóa ra chỉ là một mỏm đá nhỏ mọc nhô lên mặt biển, diện tích chắc chỉ vừa đủ ột người nằm.
50 Tĩnh lặng thức dậy từ trong nhập định, Tử Vũ cảm thấy tinh thần sung mãn phi thường, gần như đã phục hồi hoàn toàn sau trận đấu với con Ngư Hà Ma Giác.
51 Đêm. Tử Vũ chỉ có thể nhận ra màn đêm của Cuồng Bạo Thâm Hải khi cùng với Y Nhược bay lên rất cao ở trên thinh không, để lại đám sương mù bất tận dưới chân mà chìm đắm vào một không gian khoáng đạt lộng gió.
52 Sức mạnh của Cuồng thú là không thể nghi ngờ. Nghi ngờ được sao, khi những sinh vật đó đã có thể vượt qua những sự ma luyện kinh khiếp với cường độ không thua gì thiên kiếp mà tồn tại ở Cuồng Bạo Thâm Hải? Không, chỉ với những chữ tồn-tại-ở-Cuồng-Bạo-Thâm-Hải là đã quá đủ để khẳng định cho sức mạnh của chúng rồi.
53 Tử Vũ toàn thân vận trường bào hắc sắc, mái tóc đen xõa tung, không có gió mà vẫn bị thổi ngược về phía sau đầy ma mị. Tay hắn cầm một thanh kiếm. Chính là Ám Tuyển huyễn hóa mà thành, hiện đang tỏa ra trùng trùng sát khí, khiến cho toàn bộ những kẻ đang có mặt tại đương trường đều cảm thấy kinh hãi đến nghẹt thở.
54 "Hộc! Hộc! Hộc!!"Thở ra từng hơi nặng nề, Lộ Khiêm lê bước vào trong một con hẻm nhỏ nhằng nhịt những ngóc ngách. Lần trước tới đây, chính bản thân gã cũng đã phải lạc lối vài lần trong cái mê cung nhân tạo vô ý này, thành ra, gã rất có tín tâm, rằng những kẻ đang đuổi theo mình tuyệt đối sẽ không tìm thấy gã trong một hai ngày tới.
55 - Phập!!!!Nhanh như một bóng ma, Lộ Khiêm lướt đến sau lưng một trong những kẻ đã đuổi theo hắn từ Quyện Long thành đến chốn mê cung này, lặng lẽ tặng y một nhát dao vào giữa gáy.
56 Tuyết hoa lất phất bay rồi tan biến vào hư vô, phủ lên mặt biển băng giá phía trước một khung cảnh vừa mĩ lệ vừa tang thương vô tận. Không khí tĩnh lặng bao trùm vạn vật.
57 Bầu trời trên Cuồng Bạo Thâm Hải đã ngả sang màu chiều ảm đạm, không có nắng nhạt, không có ráng hồng, chỉ tĩnh lặng phủ khắp không gian một vẻ tịch mịch cô quạnh của một ngày sắp tàn.
58 Màu chiều ảm đạm của Cuồng bạo Thâm Hải đột ngột rực lên bởi những tia sáng chớp nháy liên tục từ phía cuối chân trời. Vừa nhìn thấy nó, Tử Vũ đã huy động Tử Vong Ma Long lao vút tới như một cơn lốc, đôi mắt cau lại tỏa ra một thứ sát khí lăng lệ vô bỉ.
59 Trong Bạo tộc có hai dạng người. Một là những kẻ bị lạc vào Cuồng Bạo Thâm Hải, được Cuồng Bạo Thâm Hải, từ đó mà trở thành Bạo tộc. Dạng thứ hai, là những kẻ được sinh ra ở hải để này.
60 Lần đầu tiên mà con người nhìn thấy màu đỏ, chính là màu máu. Màu đỏ, rực rỡ đầy quyến rũ, hoang dại đầy đam mê, là màu tượng trưng ột sự viên mãn đến mức bất thường.