341 Đặc điểm lớn nhất của mùa thu chính là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đến trưa nhiệt độ rất cao, vô số tàn thi thu hút ruồi nhặng bâu tới, Tả Đăng Phong dời tới tường vây để tránh trời nắng và ruồi.
342 Tả Đăng Phong trốn rất thẳng thắn, hắn chạy không phải vì hắn sợ , chỉ là hắn không muốn đánh nhau với chín này, dù họ quả thực là kình địch, nếu muốn giết họ cũng không phải không được, nhưng muốn làm vậy phải tách từng người ra để diệt, rất mất thời gian, và nguy hiểm lại cao, hắn đâu cần phải gánh nguy hiểm như vậy.
343 Ba giờ sáng, Tả Đăng Phong nhìn thấy xa xa có ánh đèn yếu ớt, thực ra không phải ánh sáng đó yếu ớt, mà chỉ vì ở cách quá xa nên thấy vậy mà thôi. Tả Đăng Phong chăm chú nhìn.
344 Bày mưu rồi hành động, quyết đoán, mãnh liệt, đây là thói quen Tả Đăng Phong đã luyện được mấy năm qua, thời khắc mấu chốt tuyệt không chậm chạp, tuy hắn tu đạo thuật, nhưng đấu phép thuật với người tu đạo chân chính là không đủ khả năng, Ngọc Hành Tử nếu kịp phản ứng sẽ tìm ra phương pháp phản kích, nên tuyệt đối với không thể để cho ông tôi có cơ hội trả đòn, mà nhất định phải một đòn giết chết, dù phải trả giá tới cỡ nào.
345 Quân chính quy ăn lương của nhà nước, Tôn Phụng Tiên không mời nổi, 300 người này mặc quân trang rất lộn xộn, có lẽ được thuê từ một đội quân phiệt nào đó, chứ không phải quân chính quy, tuy nhiên quân trang quân kỷ cũng nghiêm chỉnh, đa số chỉ khoảng hai mươi, người ở độ tuổi này vừa dũng mãnh vừa trong sáng, luôn nghe theo chỉ huy, dễ quản lý.
346 Triệu Đại Pháo lập tức chỉ huy bộ đội nhằm vào trấn nhỏ, một đội vọt vào trong trấn, những người còn lại nhanh chóng vây quanh trấn. Tiếng súng vang lên, giết chóc bắt đầu.
347 Vì cái giếng ở cổ thành phía nam rừng cây chết đã khô cạn, nên đội lạc đà phải cõng theo rất nhiều lương thực và nước. Tả Đăng Phong tự chuẩn bị thực phẩm và nước ình, để trong rương gỗ, hắn đã quen làm vậy để giữ đường lui, lần này cũng không ngoại lệ.
348 Lúc Tả Đăng Phong bắt đầu đuổi theo, Thập Tam mới chạy được hơn năm dặm, sau một lúc cật lực rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng bắt kịp Thập Tam khi còn cách kiến trúc kia khoảng năm dặm, hắn lập tức phóng linh khí lôi Thập Tam vào lòng, hắn đã chẳng còn gì nữa, nếu Thập Tam xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ điên mất.
349 "Tả chân nhân, bây giờ làm gì?" Triệu Đại Pháo nhìn rừng cây chết, hỏi. "Xếp hàng ngang, ba người một tổ, súng máy đứng trước, bắn tỉa ở giữa, ném lựu đạn phía sau, gặp bất cứ con gì còn sống đều giết hết.
350 "Hừm, đúng nha. " Triệu Đại Pháo liên tục gật gù, đối với hắn, nói chuyện với Tả Đăng Phong đúng là chuyện khổ sai. Tả Đăng Phong cầm tấm linh vị suy nghĩ, bài vị tổ tông Bành quốc xuất hiện ở đây đương nhiên là do có người làm rớt ở nơi này , và không về tìm lại cho thấy tình hình năm đó không cho phép họ trở về tìm, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì , đến mức có thể làm cho người Bành quốc phải mang theo bài vị tổ tông rời khỏi thành trì của mình?Nếu là chạy nạn , người Bành quốc nhất định sẽ đi về phía đông, chứ không phải tới nơi này, nhưng họ lại đến đây, thì chỉ có một cái giải thích hợp lý, chính là năm đó Bành quốc bị nước khác công kích, họ không chạy được tới hướng khác, buộc phải chạy tới đây tránh nạn.
351 Đi quanh rừng chết một vòng. quay lại chỗ xuất phát đã là hai giờ sáng. còn cách mấy dặm. Tả Đăng Phong đã lên tiếng báo tên. để đám binh sĩ lúc này như chim sợ cành cong không nổ súng ngộ thương hắn.
352 "Muốn ở bao lâu?" Diệp Phi Hồng hỏi. "Khó nói trước. phải xem tôi phá được trận pháp này lúc nào. " Tả Đăng Phong lắc đầu. đây là trận pháp phức tạp nhất hắn từng thấy.
353 "Hai tòa cổ thành hoang phế kia diện tích không lớn, chắc không phải là đô thành. " Diệp Phi Hồng lắc đầu. "Khu vực này khẳng định không chỉ có ba tòa cổ thành.
354 "Hai tòa cổ thành hoang phế kia diện tích không lớn, chắc không phải là đô thành. " Diệp Phi Hồng lắc đầu. "Khu vực này khẳng định không chỉ có ba tòa cổ thành.
355 Bên trong thành cổ đã bị người ta đào qua. Tả Đăng Phong đi tìm quanh thành, hắn không phải tìm vàng bạc, mà là tìm manh mối. Quanh thành cổ đều là cát vàng, nhưng dưới lớp cát có đất bằng.
356 Lúc này trời đã vào đêm. Tả Đăng Phong và Thập Tam lao về hướng bắc. Thành cổ thứ tư nằm ở hướng chính bắc. Tám cửa của kỳ môn độn giáp tuy không phải theo quy tắc hình tròn, nhưng vờn quanh trận pháp tam hoàn, chỉ là khoảng cách có xa có gần.
357 "Cậu muốn giết đám sói này không?" Tả Đăng Phong lướt tới ngay trước mặt thiếu niên. Hắn nghi ngờ cái gì đều có thể trực tiếp hỏi cậu ta, dù cậu trả lời hay không cũng đều không thể trốn khỏi ốc đảo này được.
358 "Cậu là hậu nhân Bành thị. " Tả Đăng Phong nhìn thiếu niên. Thiếu niên căng thẳng, theo bản năng lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu lia lịa, vẻ căng thẳng đã hoàn toàn biến mất.
359 "Anh gặp A Mộc ở đâu vậy?" Diệp Phi Hồng tặng cái giường cỏ khô của mình cho thiếu niên. "A Mộc là Thế tử Bành quốc. Đã bị lạc trong trận pháp hơn hai ngàn năm.
360 "Nhanh vậy?" Tả Đăng Phong cau mày nhìn Diệp Phi Hồng. "Hai tháng rưỡi rồi. " Diệp Phi Hồng cười khổ lắc đầu. Suốt thời gian vừa rồi Tả Đăng Phong cứ điên điên khùng khùng, làu bàu một mình, chỉ trời mắng đất, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn không có quy luật, có lúc liên tục bốn năm ngày không ngủ, có lúc ngủ lèo một ngày một đêm.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44