321 Anh có chắc một chiêu giết chết nó không?" Diệp Phi Hồng hỏi. "Không, con vật kia quá lớn, không có dễ chết như vậy, vấn đề là tôi không phải sợ nó đánh nhau với tôi, mà sợ nó chạy trốn.
322 Loài rắn đều có bản chất tấn công cực nhanh, Tả Đăng Phong làm thế này là hiểm lại càng hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Ăn xong là một giờ chiều, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, con người bị nóng, tốc độ phản ứng chậm đi, mà loài rắn thì lại là thời điểm hoạt động nhanh nhẹn nhất, nên Tả Đăng Phong không có vào rừng, hắn chờ trời tối.
323 Thứ Tả Đăng Phong nhìn thấy làm hắn chảy mồ hôi lạnh. Một con rắn đỏ đang chậm rãi bò tới, cả thân thể uốn lượn, nhìn không thấy đuôi, trên thân là những chiếc vảy đỏ rực rỡ rất đẹp mắt, cho thấy nó cực kỳ độc.
324 Người trong trấn nhỏ đã từng nhìn thấy con bò cạp này, cũng đã mô tả cho Tả Đăng Phong kích thước và hình dạng của nó, lúc ấy người kia chỉ bảo nó ‘to còn hơn lạc đà’, nhưng bây giờ nhìn tận mắt mới thấy nó giống cái cối xay cỡ bự hơn.
325 Tả Đăng Phong nhíu mày, Diệp Phi Hồng và Thù Hổ từng nói trong sa mạc thường có mã phỉ, thành cổ hai người đặt chân có giếng nước, rất có thể có một đội mã phỉ muốn tới bổ sung nước uống, gặp phải Diệp Phi Hồng, sinh ra xung đột.
326 "Không đuổi theo mã phỉ, chúng ta sẽ chết đói ở đây. " Diệp Phi Hồng lắc đầu,"Nếu tôi chạy đi đuổi theo mã phỉ, âm chúc hỏa xà sẽ lập tức tới đây cứu con bò cạp.
327 Tình huống này không vượt qua dự liệu của Tả Đăng Phong, âm chúc hỏa xà là hỏa chúc địa chi, nó muốn một giếng nước khô cạn là một chuyện đơn giản. "Giếng hết nước rồi.
328 Tả Đăng Phong đang giận dữ, nếu Lạc Đà không bị cướp, hắn đã dùng chúng kéo con bò cạp về trấn, giết con âm chúc hỏa xà được rồi, đám mã phỉ chết tiệt kia xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hắn, làm hắn sắp thành lại bại, vất vả không công.
329 "Chuyện gì đã xảy ra?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn đang rất mờ mịt. "Tôi đi làm chuyện tôi vẫn luôn muốn làm, nhưng tu vi của tôi không đủ, chẳng những không giúp được cậu mà còn làm cậu thêm loạn, xin lỗi, đừng trách tôi.
330 Tả Đăng Phong đã mệt lắm rồi, giầy đã rách từ lâu, nhưng vẫn phải cố gắng chạy gấp lên núi. Hắn đi từ phía hậu sơn, đuổi theo con độc tích. "Để tao xử lý, mày không cần qua.
331 Thiết Hài bị điên là do nhiều năm tích tụ. Năm năm diện bích chỉ có một mình, tính nóng nảy, sự giận dữ lâu ngày tích lại làm bế tắc can kinh, ảnh hướng làm cho tâm kinh bế tắc theo, giờ ông không còn tu vi, nên Huyền Âm Chân Khí chạy vào can kinh và Tâm Kinh rất nhanh, sau khi chỗ bị tắc được xử lý, kinh mạch đã tuần hoàn, Tả Đăng Phong thu hồi lại linh khí, để Huyền Âm Chân Khí không làm tổn súng kinh mạch còn yếu của Thiết Hài.
332 Từ xưa đến nay, đàn ông khi cởi đồ phụ nữ đều vừa cười vừa cởi, dù ngoài mặt có khi không cười nhưng trong bụng vẫn đang cười, nhưng Tả Đăng Phong lại là dùng hết mười hai thành công lực cố gắng không ình rơi nước mắt.
333 Khai Phong, thời Tống Triều, ba thanh đao hành hình, ba manh mối vừa nói ra, Tả Đăng Phong lập tức đoán ra ngay Tôn Phụng Tiên Tiên muốn nói tới long đầu đao, hổ đầu đao, cẩu đầu đao của Bao Chửng.
334 Trong kho không có cửa sổ, không khí rất ngột ngạt. Đồ vật được bày trên năm cái giá, mỗi cái giá có năm tầng. Nơi này hẳn là chỗ để tiền bạc trước thời Thanh.
335 Giọng Tả Đăng Phong rất bình tĩnh, nhưng rất lạnh giá, không chút tình cảm, hơn trăm người quanh đó yên lặng như tờ. "Các người đều có cha mẹ, đều có vợ con, tôi không muốn giết nhầm người vô tội, nói đi, vừa rồi là ai hô hào, nếu không nói, tất cả các người đều phải chết.
336 Phía bắc Thần Châu là rừng rậm, đi được mấy trăm dặm Tả Đăng Phong chuyển sang hướng tây bắc, đến trưa là đến di tích cổ thành Dong quốc. Hắn tới đây thuần túy là muốn tìm vận may, nhưng may mắn thật, vì con khỉ Cửu Dương quả thực đang ở trên ngọn núi giữa hố trời.
337 Từ trước tới giờ Tả Đăng Phong luôn dựa vào Huyền Âm Chân Khí để đánh nhau, tuy đánh được, nhưng rất hao tốn linh khí, giờ đã có Hổ Dực, tình hình kia đã được cải thiện, tốc độ giết chóc tăng nhanh, mức linh khí hao tốn lại ít đi, một đòn là chết, không ai thoát được.
338 Thời gian một nén nhang có nghĩa là năm phút đồng hồ, năm phút chí chớp mắt là qua, trong năm phút ấy, bên trong thông đạo không ai nói một lời nào. "Hết giờ, cô nghĩ xong chưa?" Tả Đăng Phong lạnh nhạt.
339 Tả Đăng Phong chậm rãi lắc đầu, Đằng Khi Anh Tử nói không đúng, hắn không phải người điên, chỉ có điều những việc hắn làm người ngoài không hiểu, hắn lại lười giải thích.
340 Những người càng béo máu càng nhiều, máu Vọng Nguyệt Minh Mỹ chảy suốt mười mấy giây mới giảm dần đi, Tả Đăng Phong đứng đó lạnh lùng quan sát, giết chết Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm cho lòng hắn ôn hòa hơn, vì như vậy đã cho Ngọc Phất một câu trả lời.