361 "Anh ba ngày ba đêm không ngủ rồi, ngủ một tí rồi đi. " Diệp Phi Hồng can. "Không cần. Xong việc tha hồ nghỉ ngơi. Tôi đi vào trận rồi, cô ôm súng máy gác bên ngoài.
362 Căng thẳng một thời gian dài giờ mới được thả lỏng, Tả Đăng Phong ngồi phệt xuống đất. Cảm giác duy nhất hắn cảm thấy là mệt mỏi. Để lấy được nội đan của âm tính hỏa xà, hắn phải hai lần đi La Bố Bạc, suốt nửa năm, vắt hết tâm trí, rốt cục giờ đã có thu hoạch.
363 Tả Đăng Phong đã quen ly biệt, nên không thương cảm bao nhiêu. Hắn ôm Diệp Phi Hồng chỉ như một loại chào của bạn bè dành cho nhau. Tả Đăng Phong đi tới đầu đường thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi vẫy tay.
364 Tả Đăng Phong vốn định đi vung tiền, giờ lại đổi ý, muốn tới xem diển xuất, xem xong vung tiền cũng chưa muộn. Nhạc hội được tổ chức trên quảng trường lớn nhất thành Tế Nam.
365 "Có danh sách tiết mục không, cho tôi một tờ. " Tả Đăng Phong nói với viên sĩ quan Nhật. Đấy là một trung tá, tuổi chừng hơn ba mươi, người không cao, mắt nhỏ híp, mặt mũi rất tươi, nhìn là biết thuộc loại người đầu óc lợi hại hơn tứ chi nhiều.
366 Đây là một ngôi nhà nhỏ, phía trước có một cái sân cũng nhỏ. Phía đông sân dành để trồng trọt, phía tây có một chuồng lợn, bên trong có một con heo. Phía nam chuồng lợn là nhà xí.
367 Tới tiệm bán nhang, Tả Đăng Phong phá cửa vào, lấy đi một bao nhang đèn, rồi đi đến quảng trườngTả Đăng Phong đốt hết mớ nhang nến, khấn ba hướng Đông nam bắc , dập đầu chín lần "Khấu xin Tam Thanh Chư Thần cho phép tôi gặp lại hồn phách người vợ đã mất, coi như tạo phúc cho bách tính, nếu đến hết canh ba không xuất hiện, tôi sẽ tàn sát vạn dân của phủ Tế Nam phủ, lấy máu tế vợ tôi.
368 Lâm Truy cách Tế Nam không xa. Sau khi mặt trời mọc, Tả Đăng Phong đã tới Truy Hà. Truy Hà rất nghèo. Nơi này không có rừng núi, người dân sống dựa vào làm ruộng.
369 Tuy Tả Đăng Phong kiêng kỵ người Nhật, nhưng hắn không sợ họ. Đấu với người Nhật dù sao cũng đỡ hơn là đi tìm một cái lăng mộ không biết nằm ở đâu. Nhưng Tả Đăng cũng thấy thấp thỏm.
370 Ung Chính là vị hoàng đế thứ ba của Thanh triều, cách đây hơn 200 năm. Tử trong từ cổ đại chỉ thợ mộc, vĩ là từ chỉ độ rộng. Dịch thành ngôn ngữ hiện nay thì là "Năm Ung Chính thứ năm, có thợ mộc tên là Lưu Thắng ngẫu nhiên lấy được một cái lông chim màu vàng, dài hơn bốn mươi cm, rộng mười một cm, người trong làng không ai nhận ra đây là lông chim gì, cảm giác rất kỳ quái.
371 Nghĩa trang này ở hướng đông bắc, cách thôn bảy, tám dặm, dựa lưng vào núi lớn, rộng cỡ có hai mẫu vuông, ngoài có tường bao, không phòng phụ cho thấy nghĩa trang không người trông coi.
372 Nhưng dù khó cũng phải làm được. Phá trận cực kỳ khó khăn, lấy một địch chín cũng cực kỳ khó khăn, hai chuyện này nhất định phải tách ra, tuyệt đối không thể thực hiện và lúc, tập trung tinh thần còn chưa chắc giải quyết được một chuyện, nếu phân tâm làm cả hai chuyện thì chính là muốn chết.
373 Nghỉ ngơi xong, mọi người tiếp tục đào móc, tổng cộng có mười một người, đại hán vạm vỡ đầu lĩnh tên là Lưu Quý Lâm. Đến trưa, bên dưới hố vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, "Có bùn đỏ.
374 Lúc đi qua nhà ông cháu họ Vương, Tả Đăng Phong hạ xuống, đẩy cửa vào nhà. "Rời khỏi nơi này, ra bên ngoài tránh một thời gian. " Tả Đăng Phong đưa cho ông lão một thỏi vàng.
375 Rắc một tiếng, Tả Đăng Phong cảm thấy trước mắt mình lóe sáng, hai thanh kiếm mẹ con Thừa Ảnh đều gãy, mũi kiếm bay chếch qua đầu hắn, cảm giác trong tay hắn cũng nhẹ đi, cúi đầu nhìn xuống, Hổ dực cũng không ó khá hơn, bị chặt đứt mất một khúc.
376 Tả Đăng Phong hất bay một khoảnh đất lớn làm ai nấy đều kinh hãi, lập tức dùng hết sức tiếp tục đào. "Dài rộng đều phải hai trượng, tối nay phải đào hơn hai mươi mét.
377 Ngồi nghỉ một chút, mọi người đứng dậy, các đầu lĩnh nhìn Tả Đăng Phong, "Đi núi nào?""Đi ngọn núi ở hướng Đông Bắc, tôi đi trước, các người theo sau.
378 Tả Đăng Phong thở phào một hơi, đi tới lối ra của mộ đạo, kiểm tra hàng cọc gỗ chống vòm, xác định chúng chịu được sức nặng, mới hoàn toàn yên tâm. Trên hố vang lên tiếng mọi người kinh ngạc ầm ĩ, dồn nhau xông tới mép hố để xem quả cầu đá vừa lăn ra.
379 "Tả chân nhân, sao chúng ta lại không còn nhiều thời gian ?" Mã Anh hỏi. "Bưu quán là do người Nhật quản lý, một trăm lượng Hoàng Kim là cả một mỏ tài sản, một người bình thường khó mà có được, nên người Nhật sẽ nghi ngờ.
380 Tả Đăng Phong từng nghĩ người Nhật sẽ tìm tới nơi này, cũng nghĩ đến việc họ sẽ phái quân đội hiệp trợ Ninja, nhưng hắn không ngờ lại huy động quân Nhật nhiều như vậy, mênh mông cuồn cuộn, đầy khắp núi đồi, nhìn từ xa cứ như một đàn kiến.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 46