81 Vì để chúc mừng cho một chuyện vui hiếm có như thế này nên Mộc Cận đã tự mình vào bếp cùng với người giúp việc chuẩn bị cơm tối, trước đó còn đặt biệt nhờ dì Trâu sang bên này, buổi tối Long Tại Nham về cô mới báo lại chuyện này: "Dì Trâu làm việc rất cẩn thận chu đáo, có dì ấy chăm sóc thì anh cứ yên tâm, sau này chị dâu cứ giao cho em và dì Trâu!"Long Tại Nham nghe xong thì buồn cười nhìn cô, rất vui vẻ rồi cứ gật đầu liên tục: "Quả nhiên sau khi kết hôn thì cũng trưởng thành hơn, Thiếu Thành thật có bản lĩnh!""Anh lại ghẹo em rồi, nhưng em cũng không thể cứ mãi là trẻ con được, em cũng sẽ chăm sóc người khác, bảo vệ người khác!"Chu Lạc Khiết ở bên cạnh thật lòng nói: "Cám ơn em Mộc Cận.
82 Chu Lạc Khiết không nghĩ lại gặp được hắn ở chỗ này, có gợn sóng nho nhỏ vỗ vào lòng cô, nhưng lúc nhìn về phía hắn thì cô không biểu lộ chút tâm trạng nào cả.
83 Buổi tối lúc Long Tại Nham trở về có hỏi: “Em muốn đi viếng mộ sao không nói với anh một tiếng. ”Chu Lạc Khiết biết nhất định là do mấy người thuộc hạ đã nói lại chuyện ban ngày cho anh, nên trả lời: “Em thấy gần đây anh bận nhiều chuyện, không muốn để anh lại mất thời gian cho em, không nghĩ ra là lại gặp anh ta ở đó, anh yên tâm sau này sẽ không có chuyện như vậy đâu!”Long Tại Nham vịn hai vai của cô nói: “Lạc Khiết, dạo này đừng đi ra ngoài một mình, Diệp Thiên lại đúng lúc xuất hiện ở đó, quan trọng là hiện nay Mộc gia và Thôi Trí Uyên liên tục xung đột, em và Mộc Cận đều phải cẩn thận, nhất là em bây giờ còn đang mang thai, càng phải chú ý hơn nữa.
84 Khi Chu Lạc Khiết sinh đứa bé thì mùa xuân đã đến rồi, lúc Long Tại Nham bế con gái trong tay thì mới cảm nhận được rõ ràng cảm giác của người làm cha.
85 Mộc Cận chạy một mạch đến cổng chính, đám người Mã Yến Dung đang lên xe chuẩn bị rời khỏi, người chờ xe taxi vẫn còn xếp một hàng dài bên ngoài sân bay, ngay tức thì Mộc Cận không thể bắt được chiếc xe nào nên chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc xe chở Mã Yến Dung chạy đi ngay trước mắt mình.
86 Diệp Thiên mở tung cửa xe bước xuống, Chu Lạc Khiết lùi về phía sau, nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, thầm tính thử cơ hội thoát thân có lớn không, những lần truy sát như vậy không phải cô chưa từng trải qua, nhưng mà đêm nay đối thủ của cô là Diệp Thiên, nhất cử nhất động của cô e là hắn đều đã rõ như lòng bàn tay! Nhưng có một điểm, cô biết Diệp Thiên vẫn chưa muốn lấy mạng cô, nếu như bây giờ cô nổ súng, chỉ cần làm hắn bị thương.
87 Giống như những gì Giang Thiếu Thành đã đoán, Mộc Thường Phong và Long Tại Nham chống lại lệnh bắt, vì bọn họ biết rất rõ nếu như có một ngày bị bắt thì thứ chờ đợi họ chỉ là án tử mà thôi, cho nên toàn bộ quá trình đó bọn họ đều liều chết kháng cự.
88 “Cho dù đêm nay anh có thả anh ấy đi, còn ngày mai, sau đó nữa thì sao, sẽ tiếp tục chạy trốn hay sao?” Giang Thiếu Thành quay lại khuyên nhủ Long Tại Nham: “Hãy đầu thú đi!”“Đầu thú?” Long Tại Nham ấn vào vết thương trên vai, cười khẩy: “Giang Thiếu Thành, rơi vào tay cảnh sát mấy người, tôi còn đường sống sao?”“Từ khi anh bắt đầu đi trên con đường này, thì anh nên biết có hậu quả gì đang chờ anh!”“Phải! Đã từ lâu tôi luôn phải sống trong cảnh đề phòng, nguy hiểm rình rập, trên đời này cho dù ai cũng có thể lấy mạng của tôi, nhưng vì sao người đó lại phải là cậu, Giang Thiếu Thành! Khi tôi đã coi cậu như anh em thì cậu lại kề dao lên cổ tôi, đây là cách mà các người thường dùng…” Vết thương trên người đã làm sức lực của anh cạn kiệt đi nhiều, chỉ nói mấy câu mà lồng ngực Long Tại Nham đã nhấp nhô dữ dội, anh hít sâu, nói: “Cũng tốt, chết trong tay cậu vẫn đỡ hơn là chết trong tay kẻ khác, đêm nay tôi sẽ không đi theo cậu, cậu có thể cho tôi một cái chết thoải mái nhỉ!”“Không đâu! Anh, anh đừng nói nữa…” Mộc Cận nhìn vết thương trên người Long Tại Nham vẫn đang không ngừng chảy máu, nếu còn kéo dài thêm anh sẽ chết mất vì mất máu quá nhiều, cô cầm súng chĩa vào Giang Thiếu Thành, gào lên mà lòng nóng như lửa đốt: “Thả chúng tôi đi, có nghe không!”“Mộc Cận điều đó là không thể, đêm nay mọi người phải đi theo anh, Long Tại Nham, nếu như anh chịu đầu thú thì có thể còn một đường sống, anh không có lựa chọn nào khác đâu!”Giang Thiếu Thành bước về phía trước hai bước.
89 Bây giờ Chu Lạc Khiết giống như một chú chim trong lồng, Diệp Thiên đã chặn cô với tất cả thông tin bên ngoài và càng không cho phép cô bước ra khỏi biệt thự nửa bước, dù cô chỉ đi từ phòng ra sân đứng một lúc thì cũng có người ở phía sau trông chừng cô.
90 Chu Lạc Khiết vội kéo quần áo lên, khoác thêm áo ngoài rồi cũng đi theo ra, Diệp Thiên đang thay quần áo ở trong phòng mình, xem ra là chuẩn bị đi ra ngoài.
91 Chu Lạc Khiết cứ mãi nghi ngờ về vết máu trên cổ tay áo Diệp Thiên, tối hôm qua cô đã vạch cổ tay hắn ra xem thử thì thấy hắn không có bị thương, không biết là dính phải máu ở đâu.
92 Diệp Thiên đẩy cô y tá ra chạy vào phòng cấp cứu, bên trong phòng cấp cứu chỉ có bác sĩ Chung, anh ta giống như đã bị đánh, còn nằm hôn mê trên mặt sàn.
93 Cương Tử muốn dìu Long Tại Nham và Mộc Cận ra ngoài nhưng Diệp Thiên không nói lời nào thế nên bọn thuộc hạ vẫn đứng chắn đường không chịu thả người đi, hai bên ở trong thế dằng co.
94 Mọi chuyện xảy ra quá chóng vánh, ngay cả Giang Thiếu Thành cũng không phản ứng kịp với chuyện vừa xảy ra, Cương Tử bị một phát súng lấy mất mạng, nằm sóng soài trên mặt đất.
95 A Luân thấy tình hình không tốt nên vội chạy nhanh đến kéo Diệp Thiên ra: “Anh Diệp, anh đừng kích động, anh Diệp…”Diệp Thiên nghe thấy giọng nói của a Luân thì mới thoáng tỉnh táo trở lại, bị hắn đè nghiến dưới người sắc mặt Chu Lạc Khiết đã trở nên xanh tím, gần như không còn thở.
96 Mã Yến Dung dừng tay viết, không thể không nhắc nhở Mộc Cận: “Xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi. ”Mộc Cận vẫn làm thinh nằm lặng trên giường tựa như không nghe thấy lời nói của cô ta, viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng không biết làm sao.
97 Chiếc xe ngày càng chạy ra xa khuất, rốt cuộc cũng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Thiên, đột nhiên hắn quay người chạy vội xuống lầu, hắn cảm thấy vừa rồi chắc chắn mình đã bị ma ám rồi, nếu không sao lại bị những lí do đó của cô thuyết phục.
98 Khi Mộc Cận ở trong bệnh viện hơn một tuần thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện. Sau khi Giang Thiếu Thành làm thủ tục thì đưa cô về nhà, nói là nhà thực ra một căn nhà dành cho người độc thân, không phải nhà của cha mẹ anh.
99 Editor: MinnieKemiĐêm đến, Giang Thiếu Thành bị tiếng thét từ căn phòng bên cạnh vọng sang khiến cho anh giật mình thức giấc, anh vội vàng trở mình xuống giường chạy qua, đẩy cửa bước vào phòng.
100 Biểu hiện vô cùng đau buồn kia của Mộc Cận cho thấy cái xác này nhất định chính là Long Tại Nham, có điều hiện giờ cô đã ngất đi tỉnh lại mấy lần nên khiến mấy người cảnh sát không thể nào hỏi được kỹ càng chuyện gì cả, Giang Thiếu Thành ôm chặt lấy cả người Mộc Cận, phát tay với cảnh sát ý nói hãy chờ một lúc nữa.