61 Hai bên sơn cốc, băng dựng chót vót, bên trong sơn cốc đích thực chật hẹp, nhìn thấy bầu trời, chỉ là một khe hẹp kéo dài, khoảng giữa sơn cốc, chất đầy các khối băng, ước chừng chỉ có thể chứa hai ba người, phải sắp thẳng hàng, cực kỳ chật hẹp, một người, miễn cưỡng có thể đi qua.
62 Lúc này, đã không thể nhìn thấy mặt trời, hơi lạnh đã nhiễm vào không khí, hướng khắp nơi mà tỏa ra, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo. Trần Nhược Tư ôm Lâm Hân Ngọc, chạy ra khỏi khe núi phủ băng, tới băng vực bằng phẳng này.
63 Trần Nhược Tư cũng hiểu được ý nàng khi nói câu này. Trần Nhược Tư nói với Lâm Hân Ngọc: "Tỷ có biết đường xuống núi không? Mau dẫn đường, có một kẻ lợi hại đi theo bảo vệ chúng ta, đệ nghĩ chúng ta sẽ an toàn hạ sơn.
64 Lâm Hân Ngọc thấy Tiểu Y Nỉ Thú kia thật đáng yêu, nàng nhìn Tiểu Y Nỉ Thú trong tay Trần Nhược Tư mà đi tới, để ở nơi tay, bắt đầu quan sát một cách cẩn thận, nàng nói:" Tiểu tử này thật đáng yêu.
65 Trần Nhược Tư lẳng lặng đứng bên hồ, nhìn vào mặt hồ theo gió mà nổi sóng , hồi tưởng lại hình ảnh của Mộng Tuyết, nụ cười Mộng Tuyết, lần lượt xuất hiện trong đầu hắn,mặc dù hắn không muốn nhớ lại, nhưng hắn vẫn không thể gạt đi hình bóng của Mộng Tuyết, Hắn thầm nghĩ: "Tuyết, bây giờ nàng ở đâu, nàng đã trở lại chưa? Ta thật lòng muốn gặp nàng, nhưng ta sợ nhìn thấy nàng, bởi vì ta thật sự không nghĩ nàng vì ta, mà uổng phí thời gian tu hành.
66 Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông nhìn thấy sư phụ đến, bọn họ đứng lên, nghênh đón mà chào: "Sư phụ người tới rồi!"Lâm Hân Ngọc nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư theo sau Mộ Dung Thiên, cười thầm, nhìn Mộ Dung Thiên thi lễ : "Tiểu nữ là đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng, tên là Lâm Hân Ngọc, đã nghe danh chưởng môn từ lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên dung mạo xuất chúng, khí độ bất phàm".
67 Toả Yêu tháp là nơi giam giữ các yêu vật, đa số là các tà vật bất tử. Toả Yêu tháp bốn phía ước chừng trong vòng một trượng, nằm trên một tảng đá có khắc pháp ấn kinh văn.
68 Nam Phong Tước thét lên: "Sư đệ, mau qua đây, còn nếu như không, chúng ta sẽ thật sự động thủ. Trần Nhược Tư tịnh không thèm để ý đến Nam Phong Tước, nhãn tình của hắn lúc này chỉ chăm chăm nhìn đạo bùa chú đang bay hướng tới phía Linh Cơ, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nàng hiện tại mới hồi phục được một chút, có lẽ không thể tiếp chiêu nổi, ta từng bị con hổ long thú công kích bất ngờ mà còn không chết, huống hồ bây giờ ta lại còn có thêm cả Ngọc Lân giáp hộ thể, có lẽ đủ sức tiếp được đòn này" Hắn nghĩ tới đó, khí thế đột khởi, hướng về phía năm đạo ngũ linh phù nghênh tiếp đòn công kích.
69 Cũng vào lúc này, có tiếng khóc thương tâm của một nữ tử hòa cùng tiếng hót. Nữ tử đang khóc này không ai khác mà chính là Lâm Hân Ngọc, từ chiều tối qua sau khi xuống núi đã đi thẳng xuống bên hồ, khóc từ lúc đó cho đến rạng sáng, tiếng khóc của nàng ta từ lúc đó đến giờ chưa nghỉ một phút nào.
70 Xích Vũ Đông trong lòng tức giận, mặt biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, qua hồi lâu, hắn mới thốt ra một câu : "Ta cũng muốn xem ngươi có bản sự gì?" Hắn nói xong tay trái đưa ra năm đạo phù, miệng niệm chú ngữ, tiếp đó đạo phù nhanh chóng bay nhanh tới, tấn công về hướng Lâm Hân Ngọc.
71 Trần Nhược Tư từ lúc bị nhốt vào bên trong, cầm đuốc, tiến vào sâu trong thạch động. Cũng không phải là hắn quá nhàn rỗi không có việc gì làm, nên mới đi dạo, mà là hắn nhìn thấy trên vách động, có những hình vẽ quái dị phi thường, trong lòng hắn hiếu kỳ, thúc đấy hắn, quan sát đi vào bên trong.
72 Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng đau đớn vô cùng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trong lòng hung hăng nguyền rủa: "Lão quái vật lão bất tử kia, ác bà nương, ta nguyền rủa ngươi khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, bị ác cẩu cưỡi, bị chuột.
73 Mộng Tuyết cười ngọt ngào, gật đầu, dựa vào lòng của Trần Nhược Tư. Lão quái mặt đen, đưa tay trái vuốt ve mái tóc của nữ nhân áo trắng, tay phải đặt lên lưng, ôm chặt nàng vào lòng, nước mắt hắn từng giọt từng giọt chảy trên mái tóc của nữ nhân áo trắng.
74 Những lời đồn này cũng chính là do Thanh Mâu đã khống chế thôn dân tạo ra. Những thôn dân này, hầu như sau khi hoàn thành nhiệm vụ loan tin của mình thì sẽ bị mệt chết trên đường đi.
75 Trần Nhược Tư trong lòng nghi hoặc: "Lạ thật, y quán kia thì đông đúc như họp chợ, còn y quán này lại đóng cửa, lẽ nào những người ở y quán kia có y thuật cao siêu nên mọi người đều muốn tới đó khám bệnh cắt thuốc?" Hắn nghĩ tới đây thì đảo mắt một vòng, nhìn Mộng Tuyết nói: "Tuyết, nàng là tiên tử, biết pháp thuật, trị những bệnh của người phàm đối với nàng mà nói chắc là chuyện nhỏ phải không? Sao chúng ta không mở một y quán, như vậy vừa có thể kiếm tiền vừa có thể giúp người, nàng xem có được không?""Dùng pháp thuật cứu người, ừm, đây đúng là một cách tốt, đi, chúng ta tới y quán đó xem xem, mua lại nó chắc là tránh được không ít phiền phức đâu.
76 Đúng lúc hắn cảm thấy hơi đói, sờ sờ bụng rồi quay người chạy ra ngoài. Cũng không biết có phải vì quá vội hay không mà vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay vào Mộng Tuyết đang từ cửa đi vào.
77 Tiệm cầm đồ này vốn là điểm liên lạc bí mật của Long ưng bang, không ngờ Trần Nhược Tư lại vô tình lạc vào đó. Miếng kim bài đó vốn không đáng tiền, nếu là chỗ khác thì sẽ không đổi được bao nhiêu tiền, nhưng mà thật là mèo mù vớ cá rán, đã đến được chỗ phát huy được tác dụng của nó rồi.
78 Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư, Đỗ Hoa Lâm ba người cùng lúc quay đầu lại, nhìn về hướng đó. "Bốp" một tiếng, bàn rượu chấn động, mấy chục chiếc đũa trên bàn nảy cả lên, bay về phía hơn mười đạn hán to con kia.
79 Mộng Tuyết đỡ Trần Nhược Tư ngà ngà say về tới y quán, vừa đến cửa y quán Trần Nhược Tư dường như đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn mỉm cười nhìn Mộng Tuyết nói : "Cám ơn nàng đã đưa ta về, thực ta không nghĩ rằng rượu mạnh đến vậy, ta lần đầu tiên uống rượu, không biết lại có thể say thế, từ nay về sau ta sẽ không uống nữa.
80 Bọn Trần Nhược Tư bắt đầu khai trương Vô Ưu Y Quán ,trên tấm biển trước của y quán đề chiêu bài miễn phí ba ngày, là do Mộng Tuyết dùng phép thuật biến thành.