81 Lão vừa nói xong, bọn thủ hạ trật tự lui về, đứng sau lưng hắn đợi mệnh lệnh. Trần Nhược Tư thấy vậy ,trong lòng cười thầm:"thật là một lũ tiểu quỷ chết nhát, xem ra tình hình này là không được đánh đấm rồi.
82 Nàng vốn không tìm thấy chỗ ở của bọn Trần Nhược Tư, trong lúc vô ý, nàng gặp được tiểu y nỉ thú. Y nỉ thú là loài thú đã trải qua hơn vạn năm tu hành, đã đạt tới thông linh trình độ, tiểu y nỉ thú cũng sở hữu thông linh di truyền ,đương nhiên nó có thể căn cứ vào khí tức thân thể Trần Nhược Tư còn lưu lại mà truy tung tìm tới.
83 Lão nhân nọ lúc này đích thật là đang chảy máu, chính là cái tai bị tiểu y nĩ thú xé chút thiếu nữa rơi ra ,nhưng cũng không nghiêm trọng như lời Lâm Hân Ngọc nói.
84 Trên đám mây trắng đó, kim sắc quang mang lấp lánh mờ mờ ảo ảo. Đám mây trắng nọ khoảng cách với y quán càng tới càng gần, trên đám mây phát ra kim sắc quang mang, cũng càng lúc càng mãnh liệt.
85 Ba vị hòa thượng dường như không nghe được lời chào hỏi của Mộng Tuyết các nàng, không hề đáp lại, mà chỉ mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, cẩn thận đánh giá.
86 Lúc dân chúng đi tới, đã nhìn thấy trên mặt đất vài chữ lấp lánh kim sắc quang mang, đến khi bọn họ đã nhận rõ vài chữ đó rồi, đều biết sự ước đoán trong lòng mình là sai rồi, lúc này, bọn họ có vẻ càng thêm mê hoặc và không giải thích được.
87 Dân chúng cũng đều nhao nhao cao giọng nói lớn lên:"Nữ hiệp, giết hết đám hỗn đản này đi, để báo thù cho những người dân bị áp bức chết oan chúng tôi.
88 Trần Nhược Tư cười cười,nói:"Đệ cũng không biết làm sao giải quyết,nhưng từ những điều này,có thể thấy được rằng,dân trong thành đã chân tâm cảm tạ tỷ.
89 Trần Nhược Tư thấy đám tráng hán đã bị dọa mất hồn vía,bèn lớn tiếng nói:"Các ngươi còn không mau biến, còn muốn chờ chết sao?"Nghe xong lời Trần Nhược Tư,đám tráng hán kia lần lượt quăng bỏ đao trong tay,chạy như điên ra ngoài,trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
90 Ở thế giới này ngoại trừ ba loại lực lượng trên,còn có Ma Lực của Thú nhân cùng với Hỗn Nguyên Chi Linh Lực không có người tu luyện thành. Hỗn Nguyên Chi Linh Lực này trong sử sách có ghi lại,nhưng có thể chân chánh tu luyện nắm giữ lực lượng này, thế giới loài người còn không có thấy qua.
91 "Kỳ quái, vì sao bọn chúng lại mang mặt nạ nhỉ? Trừ phi bọn chúng căn bản không phải là nhân loại. " Trần Nhược Tư trong lòng nghi hoặc. Trần Nhược Tư dự đoán một chút cũng không sai, ba tên vừa hạ xuống này chính là người của thú tộc.
92 Bọn Trần Nhược Tư cũng không thèm để ý đến hắn mà trực tiếp đi vào trung tâm buôn bán. Trung tâm buôn bán, người qua lại rất nhiều, cũng vô cùng náo nhiệt.
93 Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau vài bước, ám niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, hắn vung tay phải có mang Vạn Tượng Càn Khôn Quyển nghênh đón quyền đầu đang đánh tới của thú nhân.
94 Trần Nhược Tư bị tên thú nhân nọ mang đến cửa y quán, ném trên mặt đất. Trần Nhược Tư nằm trên mặt đất, quan sát những người đang có mặt tại đấy một lượt, trong đầu nghĩ:"đám người mang mặt nạ này không phải là nhân loại mà là yêu vật, bọn chúng tới đây, đứng ra trợ giúp cho người của y quán, việc này khẳng định có bí mật gì đó.
95 Không biết đã trải qua bao lâu, lúc các nàng nhìn thấy bốn tên thú nhân mang theo Trần Nhược Tư rời khỏi y quán thì mặt trời đã lặng lẽ xuống núi, sắc trời cũng dần ảm đạm.
96 Mộng Tuyết nghe được tiếng hét của Lâm Hân Ngọc, nàng biết Lâm Hân Ngọc đã bị vây hãm, trong lòng nàng cảm thấy một trận khó chịu, một cỗ nóng nảy bất an trong nháy mắt quấn chặt lấy suy nghĩ của nàng, sai khiến nàng muốn nàng xông tới.
97 Hai tên thủ hạ bên cạnh hắn, nghe đầu lĩnh nói xong, đồng thời gật đầu đồng ý. Thú nhân đầu lĩnh nọ huy quyền hướng vị trí cơn lốc năng lượng trong không trung đánh ra một quyền, một đạo quyền ảnh lấp lánh ngũ thải quang mang, nháy mắt bay lên, bay thẳng tới cơn lốc năng lượng.
98 Bọn họ tìm kiếm cho đến khi mặt trời mọc vẫn không thấy bóng dáng Mộng Tuyết. Trần Nhược Tư cổ họng khản đặc kêu không ra tiếng. Hắn vô lực ngồi bệt ra đất, ngây ngốc nhìn về phía trước.
99 Hai bên đường có nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, là bởi vì rất lâu đều không có người đến mua hàng, ông chủ của các cửa hàng này không thể không nén nước mắt đóng cửa hàng mà mình đã khổ tâm kinh doanh.
100 Trần Nhược Tư thất vọng đứng ở đầu đường, hết nhìn trái lại ngó phải, chung quy vẫn không nhìn thấy một cái mục tiêu để ra tay. Trong lòng hắn thầm nghĩ:"Ta sao lại không có nghĩ đến nhỉ, bây giờ yêu ma hoành hành, mọi người cảm thấy không an toàn thêm vào đó một số kẻ vô lại thừa cơ hội gây rối, như vậy còn có thể tìm được người có tiền sao.