101 "Phanh, phanh , phanh. . . " vài tiếng vang lên, tiếp đó "a ,a ,a. . . . " vài tiếng hét thảm, năm cái nhân ảnh bị đánh bay đi hơn một trượng, ngã sấp trên mặt đất không nhúc nhích.
102 Năm tên đạo sĩ mặc dù không như đám dân chúng, sợ đến mức bỏ chạy, nhưng mức độ hoảng sợ trong lòng bọn họ cũng không hề kém so với đám dân chúng đã bỏ chạy kia.
103 Một tên hắc y nhân, nhìn chòng chọc vào Trần Nhược Tư nói:"Tiểu tử, mặc dù ngươi bản lĩnh bỏ chạy rất giỏi, nhưng muốn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta thì còn kém một chút, với lực lượng của ngươi muốn chiến thắng chúng ta, chỉ là mơ mộng hão huyền thôi, ngươi theo chúng ta đi một chuyến đi, điều này tránh phải chịu nỗi đau da thịt, ngươi thấy thế nào.
104 Trần Nhược Tư rời đi cho đến tối Lâm Hân Ngọc còn chưa thấy hắn trở lại, trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng. Nàng từ trong phòng Mộng Tuyết đi ra đại sảnh của khách sạn, ở đó đi tới đi lui lo lắng trông ra ngoài cửa khách sạn.
105 Hai người bọn họ sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ:"hỏng rồi, chẳng lẽ lão bản đã biết chúng ta không có tiền trả. " Hai người các nàng bất đác dĩ đồng ý, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều rất khó coi.
106 Khách sạn lão bản hét thảm một tiếng, cả người hắn như là diều đứt dây bay ngược về phía sau, đập lên bức tường phía sau lưng hắn, sau đó, hắn liền biến thành một cỗ thi thể mất hết tri giác.
107 Lang nhân thấy vậy, không khỏi vì cảnh ngộ của đám dân thành mà trong lòng sinh ra một tia đồng cảm, hắn thầm nghĩ:" hại các ngươi chính là người trung thổ các ngươi, không thể trách thú nhân chúng ta.
108 Trước cửa Bạch Vân đạo quán là một khoảng sân nhỏ yên tĩnh, trên khoảng sân này có mười tên thanh niên đạo sĩ một bộ dạng chăm chỉ đang phơi nắng tĩnh tọa luyện công.
109 Trần Nhược Tư từ trên mặt đất đứng dậy, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lúc này, hắn mới biết được cái thứ ánh sáng yếu ớt nọ được truyền đến từ một viên bảo thạch khảm trên tường.
110 Lạc Lan Điền ra khỏi địa lao, đi tới nơi nghỉ ngơi của Thanh Mâu trong cung điện, hướng về hắn báo cáo:"Tả hộ pháp đại nhân, tiểu tử nọ đã tỉnh lại rồi.
111 Trần Nhược Tư thấy thế, cũng ý thức được chút gì đó, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào Thanh Mâu nói:"Dừng lại, không được đi tới. "Thanh Mâu ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ:"Chẳng lẽ hắn cảm ứng được năng lượng mà ta đã ngưng tụ.
112 Hai tên vẻ mặt hắc hắc đem nữ tử nọ đè xuống, đi về phía Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư thấy bọn họ đang đi thẳng về phía phòng giam mình, trong lòng nghi hoặc:"Chẳng lẽ Minh tộc địa lao chỉ có một phòng, không phải là bọn chúng định đem nữ nhân kia giam cùng một chỗ với ta đấy chứ.
113 Nữ tử nọ cũng không biết bởi vì sợ hãi hay còn bởi điều gì khác, nàng không nhận ân tình của Trần Nhược Tư, mà một tay đem Trần Nhược Tư đẩy ra, nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư nói:"Ngươi cũng không phải dạng tốt đẹp gì, nhất định là sắc quỷ muốn thừa cơ hội chiếm tiện nghi với ta.
114 Trong chốc lát, hắn cảm thấy cỗ khí lực đang bốc lên nọ cực nhanh dồn về song thủ. Song thủ của hắn không còn chịu sự khống chế của thân thể, lúc này, trong lòng bàn tay đồng thời xuất hiện hai cái quang cầu mầu xanh biếc ánh sáng cường liệt.
115 Trần Nhược Tư đáp:"Không có gì, ta nghĩ ra một cái phương pháp khiến cho ta trong nháy mắt có được siêu cường lực lượng, không biết có thể thành công không, ài, đúng rồi, cô có loại pháp thuật hoặc chú ngữ nào có thể hấp thu năng lượng của vật bên ngoài không?"Linh Cơ thấy hắn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ:"Hắn là người tu luyện sao? Cái gì cũng không biết.
116 Trần Nhược Tư buông tay Linh Cơ ra, nhưng không có thêm động tác nào nữa, yên lặng nhìn Linh Cơ, mỉm cười nói:"Cô mới vừa rồi còn muốn đánh ta mà, sao bây giờ lại trở nên ôn nhu như thế này.
117 Trần Nhược Tư gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:"Nàng ta biết chú ngữ mở ra cánh cửa bị che khuất, đám Minh tộc nhân đó lại yên tâm giam giữ ta và nàng ta ở cùng một chỗ, chẳng lẽ bọn chúng cố ý thả tar a, không có lý nào, bọn chúng vì sao lại phải làm như vậy chứ? Ài, mặc kệ đi, ra khỏi đây rồi tính tiếp.
118 Trần Nhược Tư định thần, đảo mắt nhìn lướt qua đám người đang lơ lửng trên không trung, trong lòng vô cùng bình tĩnh, thầm nghĩ:"Bây giờ Linh Cơ đã không còn năng lực chống lại mấy người này nữa rồi, bản thân ta mặc dù năng lực không mạnh nhưng quyết không thể bó tay chịu trói được, đã thế này thì liều đánh cuộc một phen, nếu không, nỗ lực mới vừa rồi của nàng ta sẽ thành vô ích.
119 Trần Nhược Tư một bộ dạng chưa hết kinh hoảng, đáp:"Không cần khẩn trương, mới vừa rồi cô có cơ hội sao không bỏ chạy đi?"Linh Cơ không hề suy nghĩ liền đáp :"Ta sao có thể bỏ rơi ngươi một mình bỏ chạy được?"Yêu linh nọ nhìn Linh Cơ nói:"Các ngươi đang bàn bạc cái gì vậy? Công chúa, ngài suy nghĩ kỹ chưa?"Linh Cơ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ:"Mục đích ta tiếp cận tiểu tử này chỉ có phụ thân và hai vị hộ pháp mới biết, đám người trước mắt không hề hay biết nội tình, bọn chúng còn cho rằng ta thật sự là phản đồ của Minh tộc, nên làm sao bây giờ?" Linh Cơ im lặng một lát rồi nói:"Ta suy nghĩ kỹ rồi, sẽ chống chọi đến cùng, đến đi, xem ra không cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ không dừng tay.
120 Hắn đứng ở trước cửa, nhìn hai đạo sĩ canh cửa, vô cùng lễ phép nói:"Hai vị tiểu ca, ta là đệ tử Trường Phong đạo quán, tên là Điền Lập Phong, vâng lệnh gia sư chưởng môn đến đây bái kiến Hầu Quang Bình- Hầu chưởng môn, phiền toái hai vị tiểu ca vào trong thông báo một tiếng.