161 Qua hồi lâu, bọn họ vẫn chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang bước, không thấy sinh vật nào xuất hiện. Chỉ là, tiếng động so với trước lớn hơn nhiều, nghe gấp gáp hơn, mà mặt đất cũng rung rung cảm giác càng đáng sợ.
162 Phản ứng của Tĩnh n, Trần Nhược Tư đều thấy cả, lòng không khỏi cười thầm, mở miệng nói: "ngươi là hòa thượng chùa nào? Chớ ngốc nghếch đến nạp mạng nữa, mau về bẩm với trụ trì các ngươi: chưởng môn Bạch Vân đạo quán Hầu Quang Bình không phải như bên ngoài đồn đãi, mà thực sự là một tên ngụy quân tử.
163 Chính tiếng cát sỏi lạo xạo này một lần nữa khơi dậy chút niềm tin trong lòng hắn, Trần Nhược Tư đi tới trước khối đá, không ngừng dùng tay đào bới vô số sỏi đá lên tìm tung tích Linh Cơ.
164 Trần Nhược Tư ôm Linh Cơ nhìn Thiện Ngộ nói: "Thiện Ngộ đại sư, nơi này cái gì cũng không có, thần bí ở chỗ nào? Tôi thực không biết trụ trì yêu cầu đại sư dẫn tôi đến đây là có ý tứ gì?"Thiện Ngộ nghe vậy, tâm lí cũng bắt đầu băn khoăn trụ trì có phải có dụng tâm khác hay không, nhưng hắn cũng chẳng biết nói thế nào, chỉ đành ứng tiếng đáp: "Trần thí chủ, không nên nóng vội.
165 Trần Nhược Tư thấy vậy, không khỏi hít sâu một tiếng, giận dữ nghĩ: "xem tình hình người kia hẳn là bị khóa sắt khóa rất lâu rồi. Lão hòa thượng khốn khiếp kia quả không biết còn là người hay không, lại có thể hành hạ người ta đến thế.
166 Lão nhân nuốt giải dược vào xong, ngầm vận một chút chân khí, lão cảm giác năng lực mình trong nháy mắt đã hồi phục như trước, thị giác và độ thính của tai, mũi đều bình thường trở lại.
167 Trần Nhược Tư chém đứt vòng sắt nơi cổ tay sư công xong, đỡ lão ngồi xuống, quan tâm hỏi: "sư công, người còn chỗ nào không khỏe không? Có cần con giúp người kiểm tra một lượt?"Lão nhân xua xua tay, ánh mắt rời khỏi người Linh Cơ, thở dài một tiếng nói: "ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được".
168 Từ Hàng dừng chân lại đứng im một lúc, chính đang chuẩn bị niệm chú mở cửa động nhốt Trần Nhược Tư thì nơi phương hướng Pháp Hoa Tự đột nhiên truyền lại một tiếng động lớn.
169 Tĩnh n cùng Đạo Đồng ứng tiếng bước ra ngoài, tự động đóng cửa lại. Từ Hàng đi đến bên cửa, cài then cẩn thận, dùng một pháp thuật tạo hiệu quả cách âm, ngăn cách mọi thanh âm với bên ngoài.
170 Sơn động nhốt bọn Trần Nhược Tư sâu dưới đất tới vài chục mét, có đúng một lối ra vào, tiếc là mấy người này không biết, phương pháp ra vào tới giờ chỉ mình Từ Hàng nắm được, chính là nơi Từ Hàng bố trí lốc xoáy kia.
171 Trần Nhược Tư tiếp lời: "ài, phàm nhân nếu không dùng pháp khí công kích thì không thể tạo thành tổn thương cho ta được, nàng phải chú ý bản thân nhé".
172 Trần Nhược Tư thấy thế giật mình và kinh hãi vô cùng, lòng nghĩ: "vì sao quang cầu bọn họ phát ra có thể khiến điện quang tản mát và của mình bắn ra lại chỉ giảm được chút năng lượng của nó là thế nào?"Lúc này, một hỏa xà khác đã kịp đuổi theo bọn họ, khoảng cách gần trong gang tấc.
173 Không linh đảo là một tòa đảo hoang, nằm ở phía bắc Trung thổ đại lục, cách đại lục chừng ba trăm hải lí. Trên đảo có vô số quái thạch hình dáng kì dị, địa thế hiểm yếu, không chút bóng dáng con người, nhưng đây lại là thiên đường của lũ chim biển thường sinh hoạt nơi hải vực.
174 Vốn còn có ý định bày trò, song giờ Hầu Quang Bình cũng đành lắc đầu bất lực, đành một tay đưa kế hoạch thư, một tay cầm lấy thư Từ Hàng đưa ra. Tại lúc hai người nắm lấy kế hoạch thư của đối phương song lại không chịu bỏ kế hoạch thư của mình, tình hình tức thì rơi vào căng thẳng.
175 Lũ chim giờ hình như không sợ hai người, có con đứng bên người họ hót vang, có con bay lượn tung tăng trước mặt. . . "Chàng xem, chúng ta được lũ tiểu gia hỏa này rất hoan nghênh a, nếu có thể vĩnh viễn ở lại địa phương không có phiền nào này thì thực tốt a.
176 Bên ngoài không thấy ai phản ứng, đột nhiên, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đã bị đạp ra. Một bộ mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Trần Nhược Tư, hắn kinh ngạc hô: "cô làm sao không có gia giáo thế hả, ai lại thô lỗ đạp cửa ra, có biết xông bừa vào phòng nam nhân là không ra làm sao không hả?"Linh Cơ nghe tiếng Trần Nhược Tư, vội vàng kéo chăn che lên người mình.
177 Trần Nhược Tư chán nản thở dài, lòng nghĩ: "kì lạ thật, mình làm sao lại mơ vậy? có ý nghĩa gì đây? Chẳng nhẽ Hầu Quang Bình kia lại định làm thêm chuyện thương thiên hại lí gì?"Mộng Tuyết ngủ bên cạnh hắn cũng bị hành động đột ngột của Trần Nhược Tư làm cho tỉnh lại.
178 Lâm Thương vẩy vẩy chiết phiến cho sạch máu, quay người lại, cười nhẹ nhìn Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư, nói: "từ chuyện này, mấy vị có thể nhìn ra thành ý của tôi chứ, kì thật, chúng tôi là bị Hầu Quang Bình sai tới.
179 Bọn họ xuất hiện chỗ rừng cây, tìm một chỗ ẩn dấu thân hình, cẩn thận quan sát tình hình Bạch Vân đạo quán. Bọn họ thấy sáu đạo sĩ đứng ở cửa đạo quán, sáu tên này trông cũng rất cảnh giác, ánh mắt đảo liên tục bốn phía, quan sát tình huống xung quanh.
180 Cảnh tượng bên trong cánh cửa khiến Trần Nhược Tư kinh hãi. Hắn thấy nơi này chỉ có một nữ nhân lõa lồ, toàn thân phát ánh sáng xanh chớp chớp, không thấy Lâm Hân Ngọc đâu.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50