1 Trong luyện võ trường to lớn của Tiêu Gia ở Tử Vân quận thành thuộc Phong Nguyệt quốc, có một hàng thiếu niên đang chăm chú lắng nghe một người đàn ông trung niên trên đài cao phía trước giảng giải về những điều huyền diệu của võ đạo, những khuôn mặt non nớt kia đều tràn đầy ánh sáng hi vọng.
2 Tiêu Vân là con cháu dòng chính Tiêu gia, sân viện nơi hắn ở cũng coi như không tệ, chỉ là hiện giờ lại có phần tiêu điều.
Trong sân viện rộng lớn cũng chỉ có hai người đầy tớ mà thôi.
3 Một đòn này khiến không khí vang lên những tiếng xé gió, rõ ràng là một con yêu mãng đạt đến Tôi Thể cảnh tầng sáu.
Ầm!
Trước áp bức của luồng gió mạnh kia, thân thể Tiêu Vân nghiêng đi, bàn tay tuột ra, cả ngươi mất thăng bằng rơi xuống vực lửa.
4 Tiêu Vân khiêng con rắn lửa to bằng bắp đùi chạy về Tiêu gia.
Dãy Tử Vân sơn cách Tiêu gia không xa mấy, lúc Tiêu Vân trở về thì đã xế chiều.
Lúc này trong luyện võ trường của Tiêu gia có một vài đệ tử trẻ tuổi đang túm tụm lại, trông khá là sôi nổi.
5 Một trảo của thiếu niên kia vô cùng uy vũ, tựa như bên trong ẩn chứa sức mạnh của trăm quân, có thể đánh nát cả núi đá.
Người này là Tiêu Lập, tu vi Tôi Thể cảnh tầng sáu đỉnh phong, hắn chỉ mưới lăm tuổi lại ra vẻ kiêu ngạo.
6 Khi bắt đầu tu luyện, đầu tiên phải rèn luyện cơ thể trước, sau đó kích phát tiềm năng khiến cho kinh lạc trong người nối liền với đan điền, như thế mới có thể thông qua công pháp tu luyện hấp thu nguyên khí trong thiên địa cho bản thân dùng, khiến một thiến niên non trẻ cũng có được sức mạnh vạn quân khai sơn phá thạch.
7 Hai năm trước, khi Nhan Thi Phi đi vào Tử Vân sơn mạch thì bị một con Tử U Vân Thú đánh lên, độc thú ngấm vào tận xương. Suốt hai năm qua vẫn không thể trừ bỏ tận gốc chất độc ấy, ngay cả đại sư luyện đan duy nhất của Tử Vân quận thành cũng đành bó tay.
8 Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt thiếu niên kia, trái tim Nhan Thi Phi đập rộn ràng, cô rụt người lại như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
Két!
Lúc này, tiếng mở cửa chợt vang lên, một thiếu nữ đi vào.
9 Phương Khôn cười lạnh, điều động hết nguyên khí trong cơ thể tạo thành một cỗ kình lực cực mạnh đánh thẳng vào chỗ bị siết, kình lực mạnh mẽ như thế đủ để đánh nát xương của tu giả Tôi Thể tầng sáu rồi.
10 - Hắn thật sự là tên phế vật tám năm không hề có tiến bộ đó sao?
Một số tu giả gần đó bị lời tuyên bố hùng hồn của thiếu niên làm cho giật mình, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Vân hôm nay cứ như một người khác hẳn vậy!
- Tiêu Vân vốn là thiên tài mà.
11 Nghe thấy giọng điệu uy hiếp của Phương Hạo, mấy vị trưởng giả của Tiêu gia không khỏi nhíu mày. Mặc dù trong lòng tức giận nhưng vẫn phải cố nuốt xuống, ai bảo trong đời trẻ tuổi của họ chỉ ra được một võ hồn bỏ đi chỉ có thể chữa bệnh kia chứ?
Tiêu nhị gia nhíu mày, muốn mở miệng quát mắng, nhưng vị Tiêu Hồng ngồi ở phía trên kia lại khoát tay, ý bảo hắn chớ có nhiều lời.
12 Chắc chắn các đệ tử hậu bối của Tiêu gia không thể sánh kịp với thiên phú mà Phương Hạo đã phô bày, sau này tiền đồ của hắn ta khó mà lường được.
Đám trưởng lão này đương nhiên không muốn nhìn thấy Phương gia gì chuyện này mà trút lửa giận lên Tiêu gia.
13 Ta xem ai dám động vào cháu ta!
Một câu nói ngắn cũn như vậy nhưng lại khiến cõi lòng Tiêu Vân vô cùng cảm động, tâm hồn mất mác kia như bỗng được an ủi.
14 Tiếng hừ lạnh của Phương Hạo vang vọng cả Tiêu gia, khiến cho trong lòng không ít người nặng trịch.
Dường như tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt nặng nề, như có một tảng đá cực to đang đè lên ngực, khó mà thở mạnh.
15 Ba động mạnh quá!
Mắt Tiêu Vân sáng rực, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp sắt trong tay, trên khuôn mặt có phần non nớt khó giấu được vẻ kích động, loại thứ cảm giác này giống như phát hiện ra một món bảo vật vô giá vậy.