161 Sở Lưu Hương thích cười.
Chàng không những thích mình cười, cũng thích nghe người ta cười, nhìn người ta cười. Bởi vì chàng luôn nghĩ nụ cười không những có thể làm cho mình phấn chấn tinh thần, cũng có thể làm cho người ta khoái trá vui vẻ.
162 Sở Lưu Hương bưng vi cá về, Trương Khiết Khiết đã biến mất.
Người nàng tuy đã đi, nhưng bóng dáng của nàng, tình cảm của nàng, hương thơm của nàng, lại phảng phất vẫn còn lưu lại như cũ trên gối, lưu lại như cũ trong quần áo, lưu lại như cũ trong từng ngóc ngách của căn phòng.
163 Đêm càng lạnh, nước cũng càng lạnh.
Sở Lưu Hương quỳ xuống đất, ngâm đầu trong dòng nước lạnh.
Chàng muốn làm cho mình thanh tỉnh, chàng thật sự cần phải thanh tỉnh.
164 Núi, đỉnh núi.
Đỉnh núi chót vót trong dãy núi, giữa mây trắng.
Mây vẩn vơ phiêu phưởng, sương cũng phập phồng lượn lờ, dãy núi ẩn hiện trong sương khói, vừa phảng phất là thật, vừa phảng phất là ảo.
165 Cửa đã mở.
Ánh đèn từ bên ngoài rọi vào, Ngải Thanh lại đã bước qua người Sở Lưu Hương, đi ra ngoài.
Nàng cả quay đầu lại cũng không quay, cả nhìn cũng không nhìn Sở Lưu Hương một cái.
166 Thần cũng có thể rơi lệ sao?
Phải.
Mình có thể nói trên thế gian căn bản không có Thần, nhưng lại không thể nói Thần tuyệt không rơi lệ. Bởi vì Thần cũng có cảm tình.
167 Ai biết thiên đường ở đâu?
Ai biết thiên đường là chỗ ra sao?
Ai biết làm sao mới có thể bước trên đường đến thiên đường?
Không ai biết.
Nhưng chỉ cần tâm tình khoái lạc, nhân gian cũng có thiên đường, hơn nữa ở ngay trước mắt mình, ở tại đây.
168 Ngọ Dạ Lan Hoa là phần cuối cùng trong Sở Lưu Hương truyền kỳ hệ liệt của Cổ Long, được viết vào năm 1979, khi tác giả đã bước vào những năm cuối đời, phải chiến đấu với bệnh ung thư.
169 Đêm, đêm lạnh lẽo. Đêm lạnh lẽo có trăng, không những có trăng, mà còn có đèn.
Cái trị trấn nhỏ bé không biết vì nguyên nhân gì chợt biến thành ra im lìm như chết này, đêm nay bỗng dưng sống lại, con đường dài im lìm đen tối, đã trở lại thành đèn đuốc sáng choang, rực rỡ như ban ngày.
170 Năm chục kỵ sĩ của Thiết đại lão bản đem lại, bây giờ chỉ còn có ba mươi mốt người.
- Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật tuyệt đối.
Thiết Đại Gia nói:
- Đấy là câu nói vô cùng chính xác mà cũng rất vô cùng thông minh, nhưng ta chẳng phải là người đầu tiên nói câu đó, ta chưa phải là người thông minh tới mức đó.
171 Mộ Dung công tử ngồi xuống. Ngồi trên một chiếc cẩm đôn tròn đệm bằng lụa Giang Nam mềm mại màu xanh lục, ngồi trước một cái bàn thấp dáng cổ kính làm từ thời Hán.
172 Sinh mệnh trẻ trung, thần thái phi dương, lòng tin không thể so sánh được, ngoại mạo phi thường xuất chúng, con nhà thế gia giàu nhất nước, chỉ tiếc là.
173 Thậm chí sau bao nhiêu năm rồi, cũng còn người mài cứu thảo luận về trận chiến vang động thiên hạ này.
- Căn cứ vào khảo cứu chính xác nhất, cái chiến dịch ấy bắt đầu từ giờ Tý đêm mười lăm tháng tám năm đó.
174 Sở Lưu Hương đã chết rồi, trong giang hồ ai ai cũng đều biết, y đã chết.
Một cái trấn ở biên thùy, sau khi trải qua một quá trình nhiều khúc chiết và thần bí, đang sắp tiến hành một trận đánh nhau sống chết, và một Sở Lưu Hương đã chết đâu từ lâu đời, có gì là liên quan?
Dù cho Sở Lưu Hương là một trong những danh nhân nổi tiếng nhất trong giang hồ từ ngàn xưa đến giờ, nhưng nếu danh nhân mà đã chết cả mười mấy tháng nay rồi, thì cũng chỉ bất quá là một người đã chết thế thôi.
175 Trong cái hang núi ẩn bí nhất ở trên ngọn Côn Luân, có một ngôi nhà cổ lão màu trắng bằng đá, núp trong đám nham thạch màu trắng tro, tối nay lại có một chuyện thật kỳ quái phát sinh ra.
176 Nghe nhà sư khổ hạnh giải thích rõ ràng chuyện đó, cả thế giới chỉ e không có người nào có thể phủ định được, kế hoạch tinh vi chu mật và cái giá trị lớn lao của chiến dịch lần này.
177 Cô bỗng dưng phát hiện trước mặt mình có một người xuất hiện, một người cô không bao giờ nghĩ là sẽ gặp được trong đời, người này đang nhìn cô với cái nhìn thật kỳ quái.
178 Mười năm trước, trong giang hồ đã từng xuất hiện qua một người mặc áo đen, một thanh kiếm, một tấm mặt nạ da người trắng bệch, lộ ra một cặp mắt sắc bén, còn muốn dễ sợ hơn là thanh kiếm của y.
179 Người lớn tuổi trịnh trọng đưa một con phụng hoàng làm bằng vàng ròng cho thiếu niên, rồi nói với y:
- Thành công không hề là chuyện may mắn, Sở Lưu Hương tuyệt đối không phải là một kẻ bình thường, chỉ bất quá.
180 Một chuyện truyền kỳ làm thế nào mà tạo được ra? Một nhân vật anh hùng làm thế nào mà tạo được ra? Bao nhiêu gian nan khổ cực? Bao nhiêu chịu đựng? Bao nhiêu khắc khổ?
.