141 Tang lể rất giản đơn về nghi thức nhưng long trọng về tinh thần. Người ta cử hành cuộc thủy táng.
Phật gia đệ tử chết đi tất phải hỏa táng, nhưng trên mặt biển, một cuộc hỏa táng một thể đặt thành vấn đề, mà Cao Á Nam và thiếu nữ kia không quá cố chấp thì người ta tùy tiện mà làm.
142 Hồ Thiết Hoa hỏi:
- Sao lúc đó ngươi không đuổi theo?
Lưu Hương đáp:
- Về khinh công, ta nhận thấy hắn không kém ta, khi ta có ý nghĩ đuổi theo, hắn đã mất dạng rồi.
143 Đêm dù dài đến đâu, rồi cũng phải tàn. Hiện tại, phương đông đã rựng sáng. Biên Bức đảo hiện ra dần dần. Nhanh hơn ai hết, Hồ Thiết Hoa đã mặc y phục thủy thủ xong rồi.
144 Thanh chủy thủ trong tay Kim Linh Chi được đưa cao lên. Bỗng, nàng bật cười sằng sặc. Mặt đầy ngấn lệ, nàng cười, gương mặt đẹp hơn trước, như hoa dưới cơn mưa xuân! Hồ Thiết Hoa nhìn nàng, si si dại dại.
145 Trên đời này tuy không có hắc ám vĩnh cửu, thì cũng không làm gì có quang minh vĩnh cửu. Cho nên, lắm cố sự bi thảm phát sanh, lắm ca khúc thi phú não nùng được sáng tác.
146 Chớp thân hình, Lưu Hương lướt tới, xuyên qua khoảng giữa hai gã gia nô của đảo Biên Bức. Khi cả hai phát giác ra, chúng không còn kịp làm một phản ứng nào.
147 Hồ Thiết Hoa khích động đến run người. Tay y run đến đổi không cầm vững vật đánh lửa. Bây giờ thì ai ai đều hiểu, lý do nàng sợ ánh sáng! Và Lưu Hương cũng hiểu luôn, tại sao nàng tình nguyện ở lại đây vĩnh viễn! Bởi nàng sinh ra để chịu thiệt thồi lớn.
148 Hồ Thiết Hoa tìm vật bật lửa. Trong hắc ám, mắt không thể thấy vật, y học cách của Lưu Hương, hỉnh hỉnh mũi đánh hơi lưu hoàng. Song y chưa thực hành cách đó, nhà ngục vụt sáng lên.
149 Hô hấp trở lại bình thường.
Biển Bức công tử từ từ thốt:
- Tại hạ mạo muội mời các vị từ ngàn dặm đến đây tuy không thể làm xứng tâm vừa ý mà trở về, ít nhất cũng không để cho các vị hoàn toàn tuyệt vọng.
150 Muôn người một ý nghỉ, tất cả tân khách cùng thốt:
- Vô luận việc gì, Hương soái phân phó. Toàn thể anh em xin tuân hành! Lưu Hương nhấn mạnh từng tiếng một:
- Nếu tại hạ tìm được Biên Bức công tử, thì cuộc chiến phải khai diễn giữa song phương là cái chắc! Lúc đó, các vị cứ bình tỉnh, để mặc tại hạ an lòng cùng y định quyết thư hung.
151 Tuy không ai thấy đúng sự việc, nhưng ai ai cũng biết lửa không thể tự nhiên bốc cháy, người không thể cố ý ngã xuống. Bất quá, không ai thấy người gây ra bao nhiêu việc đó, và ai ai cũng biết, phải có người làm.
152 Ai ai cũng cởi mở tâm tình. Hiện tại họ vẫn còn ở tại tuyệt địa, nhưng đã có dương quang, mà dương quang thì gây hy vọng chứa chan! Ai ai cũng vui, chỉ trừ nàng.
153 Trương Tam thốt:
- Có lẻ họ hẹn ước với nhau, vào ngày đó sẽ tranh đoạt một vật gì, bây giờ có dịp, họ định thanh toán nhau trước khỏi phải chờ đợi mấy tháng nữa.
154 "Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân".
Đó là câu tục ngữ, cũng là câu nói cổ xưa, những câu nói vừa là tục ngữ, vừa cổ xưa, thông thường đều là câu nói rất có đạo lý.
155 Nếu thấy một đóa hoa tươi trong tay mình khô héo, tâm lý chắc chắn không tránh khỏi có cảm giác hối tiếc, thậm chí có cảm giác sầu muộn không tả được, cho dù mình không phải là người đa sầu đa cảm, cũng không khỏi thở dài.
156 Tiếng vỗ tay còn chưa dứt, tiếng cười đã vang lên.
Tiếng vỗ tay trong trẻo, tiếng cười lại càng trong trẻo.
Một người theo tiếng cười từ dưới xe chui ra, nụ cười tươi tắng, ánh mắt tươi tắn.
157 Ánh trăng mông lung, màu trăng trắng nhợt.
Trong bóng tối u ám, đầu người vẫn hô thảm:
- Cứu viện. . . cứu ta. . .
Người không đầu cũng vẫn hô thảm:
- Trả đầu cho ta, trả đầu cho ta.
158 Khi một người nghe nói mình đã trúng độc, sẽ có phản ứng gì?
Tùy hạng người, mỗi hạng người có mỗi phản ứng khác nhau.
Có người sợ đến mức toàn thân run rẩy, mặt tái nhợt, cả la cứu mạng cũng la không nổi.
159 Một người nếu phải lén leo tường, phải cật lực gian khổ, phải đổ mồ hôi.
Nhưng đợi đến lúc leo tới đầu tường, mới phát giác vô luận đã đổ bao nhiêu mồ hôi, đều xứng đáng.
160 Song cửa sổ tuy đã mở toang, lại nhìn không thấy tinh quang nguyệt sắc bên ngoài.
Sở Lưu Hương đứng im lìm trong bóng tối.
Chàng lẳng lặng đến, hiện tại lại lẳng lặng đi.