761 Hai mươi ba tháng chạp, tức năm cũ, cũng là ngày mà thành Hàng Châu hoan hô như sấm động. Hôm nay là thời khắc chứng kiến kỳ tích, tuy đã gần cuối năm, khí lạnh rùng mình, nhưng vẫn không thể làm tắt đi trái tim cháy bỏng của các sĩ tử Hàng Châu.
762 Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóc dở cười dở, cũng không biết Chu Mỵ Nhi đã làm chê bai hắn, hay là khen hắn? Hắn ho nhẹ một tiếng, mới vờ như vừa cao giọng hát ca, cười hì hì nói: - Chư vị nương tử, trượng phu đến cũng… A?? Mọi người nghe thấy tiếng của Trần Tiểu Cửu, trái tim đều nhảy loạn lên, một đám ngồi co quắp, ai cũng không dám cử động, cũng ngượng ngùng không dám nói.
763 Trần Tiểu Cửu nhìn kỹ đêm tối như không có gì, mở cửa phòng, lòng đầy kiều diễm bước vào. Xa xa liền nhìn thấy Mỵ Nhi giống như một con mèo nhỏ, co rúc trong chăn, xấu hổ che mắt nhìn về phía mình.
764 Vừa mùng một năm mới Hoa Như Ngọc đã trở về Mộ Bình thành, đại quân không thể một ngày không có chủ- đây đương nhiên là Hoa Như Ngọc mượn cớ. Tiểu Cửu hiểu rõ Hoa muội muội mạnh mẽ cứng rắn tuyệt không muốn thấy mình liếc mắt đưa tình với các bà vợ khác, mắt không thấy là yên tĩnh, đành phải nhượng bộ lui binh.
765 Đan Nhi, Song Nhi đang mải ngắm phong cảnh Hoàng thành. Trần Tiểu Cửu dặn Khổng Nghi Tần, Thôi Viễn Sơn để ý hai tiểu cô nương, còn mình thì ngồi trên xe ngựa cùng với Độc Hoàng, truy đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước mà vừa tự xưng là xe ngựa của Nhị Thế Tổ kia.
766 Những người dân xung quanh không khỏi tán thưởng với người đẹp “Tây Thi” này – Cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không hề biến sắc, đúng là anh hào.
767 Vậy…. vậy phải làm thế nào? Lý Nhạc Thanh ngửi mùi hương khoan khoái tỏa ra từ trên người Tiểu Cửu, trong lòng mê say, eo nàng bị môt bàn tay to kéo, ngón tay đó dường như có chút không thật thà, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
768 Tiêu công tử sợ tới cả người run lên, vẻ mặt cực kỳ ngoạn mục, nhíu chặt mày, há hốc miệng, mặt xanh mét, và tái nhợt. Trộn lẫn lại với nhau làm mất đ cái dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.
769 - Có chuyện gì xảy ra vậy? Lý Nhạc Thanh tuy là tiểu thư con nhà giàu, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng cường hoành như vậy? Thoạt nhìn, đã thấy có chừng hơn ngàn người.
770 Trịnh Bình sớm đã đoán được thân thế của Trần Tiểu Cửu nhất định không phải là tầm thường, hẳn là có chỗ dựa sau lưng, cho nên tìm mọi cách thử, nhưng vẫn cảm thấy Trần Tiểu Cửu có sức mạnh.
771 - Cái này…cái này sao lại là giả chứ? Trần công tử, vừa rồi ngươi đưa cho ta là cái này mà, ngươi…ngươi đừng có mà vu oan dám họa cho người tốt. Tiêu công tử kích động, cũng quên mất mình có thể tự nhận mình là “người tốt” hay không? Trần Tiểu Cửu “ dĩ kỳ chi đạo, còn thâm hậu hơn, đó là vận dụng sự dày công tôi luyện sao có thể lợi dụng Tiêu công tử? - Tiêu công tử, ngươi đang nói những lời khốn khiếp gì vậy? Đại ca ta là Diệp Ngâm Phong, ta đường đường là Văn khúc tinh lâm phàm, ta có thể nói dối, có thể vu cáo hãm hại người tốt sao? Trần Tiểu Cửu trầm mặt, xua tay tức giận với Trịnh Bình, nói: - Thôi vậy! Trịnh đại nhân, ông vẫn nên trói ta tới nha môn đi, chờ đại ca Diệp Ngâm Phong của ta tới sẽ xử trí ta.
772 Trần Tiểu Cửu bị mê hoặc bởi mùi hương tỏa ra từ trên người của Độc Hoàng, nụ cười giận hờn mềm mại kia, làm hắn ngứa ngáy tới tận tim gan, không kìm nổi liền nghiêng đầu, trừng mắt nhìn khuôn mặt quyến rũ đẹp mê người của Độc Hoàng, trêu ghẹo nói: - Độc Hoàng tỷ tỷ có muốn nhập vào hậu cung của ta không? Dù sao đã thành một thể loạn rồi mà, cũng không thể thiếu được Độc Hoàng tỷ tỷ.
773 Lý Nhạc Thanh ôm lấy Linh Nhi khóc một trận, sau đó, dẫn Linh Nhi tới tạ ơn Diệp Ngâm Phong, cuối cùng mới tới trước mặt Tiểu Cửu. Tiểu Cửu thấy dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của Linh Nhi, liền biết cô bé này sau này lớn lên, cũng sẽ xinh đẹp động lòng như Lý Nhạc Thanh.
774 Trần Tiểu Cửu thấy thái độ của Diệp Ngâm Phong có chút kỳ lạ, nhưng ở đây đông người, cũng không tiện truy hỏi. Diệp Ngâm Phong dẫn Trần Tiểu Cửu đi xem qua về cấu tạo của ngôi nhà, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng, buồn bã nói với Tiểu Cửu: - Nhị đệ, đệ nghỉ ngơi trước, tối ta cho người tới đón đệ, tẩy trần cho đệ, trước mắt còn có một vài việc đáng lo, ta nhất định phải đi xử lý, không tiếp nhị đệ được.
775 Diệp các lão cầm lấy bức tự đó, trầm mặc không nói, cẩn thận tỷ mỉ nhìn rất lâu, mới thở dài nói: - Trình độ thư pháp của Tiểu Cửu đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi, nhưng theo lão phu thấy, ý cảnh ẩn chứa trong bài thơ này, trình độ còn cao hơn thư pháp, khâm phục! khâm phục.
776 Trần Tiểu Cửu không có hứng thú như vậy với Diệp Ngâm Phong, bưng bát cháo đen kia thử nếm một hụm, thưởng thức nói: - Ngon thật đấy. Diệp Ngâm Phong trêu ghẹo nói: - Không chỉ có cháo ngon, người còn ngon hơn.
777 Đối mặt với Lý Nhạc Thanh u oán mà mê người, Trần Tiểu Cửu đỏ bừng khuôn mặt, bình sinh lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống. Hắn thò tay ôm lấy vòng eo của Nguyệt Nương, kéo nàng lại gần, lắp bắp nói: - Nguyệt Nương, thật ra…thật ra không phải như nàng nghĩ, ta không phải ghét bỏ nàng, nàng xem ta thành ra khô nóng thế này, liền biết trong lòng ta muốn cùng nàng hoan hảo biết bao.
778 - Quỷ mới biết sư huynh của ngươi là ai? Trần Tiểu Cửu ôm bả vai, sa sầm nét mặt nói: - Ngươi nói xem, tuổi ngươi còn trẻ, vì sao phải cải trang giả thần giả quỷ để hù dọa bọn ta chứ? Không biết người dọa người, dọa chết người sao? Nữ đạo nhân bộ dạng hợp tình hợp lý nói: - Ai bảo con ngựa thối kia của ngươi đá chết chó ngao Tây Tạng của ta? Ta không hù dọa ngươi, trong lòng sao có thể thoải mái chứ? - Ai bảo ngươi phá tường ra? Đây đều là tự ngươi gieo gió gặp bão! Chớ có trách người ngoài! Đan Nhi đỏ mặt, cầm thanh kiếm sáng lóe lên.
779 Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn về phiá có giongj nói truyền tới, liền nhìn thấy một người râu trắng, mặc quan phục, hùng hổ lao tới. Đôi mắt mơ màng, cặp lông mày thưa thớt, bộ râu trắng, lao tới như bay.
780 Điều càng khiến Tiêu thừa tướng tức giận là, con trai bảo bối của lão, hôm đó bị dọa tới tè ra quần, bị đánh mấy phát, lời đồn là đánh bậy đánh bạ, đùa giỡn một người phụ nữ bên cạnh Trần Tiểu Cửu, thế là bị hắn chế nhạo, bị Diệp Ngâm Phong chê cười.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100