701 Đan Nhi mặc dù biết võ công, nhưng trước mặt Chu Mỵ Nhi, nếu thản nhiên ngồi trong lòng Trần Tiểu Cửu, lại có mỗi nỗi sợ hãi khiếp đảm trong lòng, khó chịu như thể mình là kẻ thứ ba, cướp lấy tình lang của Chu Mỵ Nhi.
702 Trần Tiểu Cửu một lúc lâu sau cũng vẫn không nói gì, nhưng Chu Mỵ Nhi vừa nhắc nhở, liền thấy ngứa ngáy, nếu để tất cả các bà vợ lớn bé của mình tụ họp cùng một chỗ, như vậy thì sẽ đồ sộ tới mức nào? Nhưng, tụ tập ở Chu gia, thì thật không công bằng, như vậy khác nào Chu Mỵ Nhi sẽ trở thành vợ cả, sẽ khiến các nàng không vui.
703 Đan Nhi cũng biết lời nói thân thiết vừa rồi của mình dối trá biết baoDù sao trước giờ mình cũng luôn có thái độ không mấy hòa nhã với Y Đằng Tuyết Tử, hơn nữa còn giơ cao dao mổ với nàng, bây giờ thay đổi thái độ vô cùng thân thiết giống như nàng cùng Y Đằng Tuyết Tử vốn là hai tỷ muội tốt, sao không khiến nàng ta kinh ngạc trong lòng chứ?Thấy đôi mắt sáng lóe, và vẻ mặt bỡn cợt của Tuyết Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Nhi đỏ ửng lên, làn da trắng mịn cũng đỏ, trong đầu lại thấy hoảng hốt, dường như bị đôi mắt biết nói kia của Tuyết Tử làm cho ngây người.
704 Trần Tiểu Cửu chỉ chỉ trỏ trỏ vào bộ ngực đầy đặn và cặp mông vểnh cao của mỹ nhân trên bức họa, cũng không để ý tới những lời nói thô tục, khiến các cô nàng suy nghĩ miên man bất định.
705 Mười ngày sau, tuy đã cuối thu, thời tiết lại khó ấm áp được, nhưng, ai cũng biết đây chỉ là biểu tưởng phản chiếu hồi quang, cái lạnh thật sự, sẽ quét qua Giang Nam.
706 Ai cũng thấy thật bất ngờ, cái quần chữ T này trông thì hấp dẫn, nhưng không ngờ lại chào giá đắt như vậy. Cái này cần những một trăm lượng bạc, có nghĩa là, những người dân bình thường hai tháng phải có bạc, mới có thể mua được một bộ nội y như thế này, mà mua xong nội y mặc lên người rồi, một nhà mấy người trong vòng hai tháng, chỉ có thể uống nước, hít gió và ăn không khí để sống qua ngày.
707 Đây là lần đầu tiên từ khi Lý lão gia tiến quân vào ngành buôn bán vải vóc gặp phải cửa ải khó khăn. Mà cửa ải khó khăn đầu tiên, chính là cửa trí mạng, thắt chặt yết hầu Lý lão gia , khiến lão ta không sao thở nổi.
708 Vương Văn Nguyên vội như nước tới chân, cũng không biết nên làm thế nào mới phải, bệnh tim của y thiếu chút nữa thì phát tác. Y ôm ngực, mang theo nụ cười trên mặt, nói: - Phương công tử đừng giận, ta chỉ là nhất thời hồ đồ, trêu Phương công tử một chút thôi, ta làm chưởng quỹ đã lâu như vậy rồi, sao có thể không biết đây làviệc lưu thông bình thường chứ? Phương Văn Sơn tuy là con cháu nhà giàu có nhưng kém cỏi rốt nát , nhưng từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tỉ mỉ của một thương nhân, tuy không thích, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là Phương Văn Sơn không hiểu những mưu mẹo trong đó.
709 Chu Bình và Vương Văn Nguyên giật mình, thầm nghĩ tên Phương Văn Sơn này thật là sư tử miệng rộng, sao có thể đưa ra một cái giá như thế này được chứ? Nhưng họ không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nhấn huyệt nhân trung của Lý lão gia, để Lý lão gia tỉnh lại.
710 Trần Tiểu Cửu vốn cho rằng bức thư tới từ kinh thànhnày phần nhiều là thư chia vui mà Diệp Ngâm Phong gửi tới, hoặc là bức thư hỏi thăm của Trương Nhất Châm, hoặc cũng có thể là bức thư tình mong nhớ của Tiểu Thư Đồng.
711 Phan Tường không ngờ Lý lão gia hồ đồ đến như vậy, vẫn còn có nó, có thể chuẩn xác đoán được người đứng sau không nghi ngờ gì chính là Trần Tiểu Cửu. Gã không giấu diếm, nói rất tỉ mỉ: - Việc này là do Trần Tiểu Cửu nghĩ ra, Lý lão gia, quyết đoán thế nào, tự ông phải nghĩ cho cẩn thận, với tính cách của Trần công tử, muốn lấy hết gia sản của ông, không có chút khó khăn nào.
712 Thạch Đầu Trù hổn hển nói: - Lý gia các người mở ngân hàng, buôn bán công bằng, dựa vào cái gì mà không đổi lại ngân phiếu cho ta? Vương Văn Nguyên sớm đã được Trần Tiểu Cửu truyền cho quỷ kế tài biện luận, khinh thường phản kích lại nói: - Thạch công tử, câu nói buôn bán công bằng của công tử rất hay! Ta không đổi lại bạc trả cho Thạch gia, công tử dựa vào cái gì mà bức ta đổi chứ? Thấy vẻ mặt méo mó của Thạch Đầu Trù, Vương Văn Nguyên như được giải phóng, liền phản bác tiếp: - Thạch công tử, Thạch gia các người là cường đạo sao? Công tử muốn đổi thì đổi, muốn gửi thì gửi, lẽ nào Lý gia ta nhất định phải làm kinh doanh của Thạch gia các người sao? Lẽ nào Lý gia ta lại để cho Thạch gia điều khiển sao? Vương Văn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nói năng đầy khí phách: - Vương Văn Nguyên ta bây giờ thay mặt cho Lý gia không đổi lại bạc cho Thạch gia ngươi! Còn nữa, sau này, cũng sẽ không hợp tác với Thạch gia các người nữa, Thạch gia các người kiếm một núi tiền, cũng không cần gửi vào ngân hàng Lý thị ta, ngân hàng Lý thị ta nhỏ, ít tiền, phục vụ không nổi đại gia các người.
713 Hắc Sơn mắc tiểu, giả bộ đi ra nhà xí, Trần Tiểu Cửu làm bộ uống nhiều, trong tiếng nói móc của các công tử, cũng chạy ra nhà xí nôn mửa. Hai người gặp nhau ở nhà xí, nhỏ to thầm thì, rất lâu sau mới người trước kẻ sau tập tễnh bước vào.
714 Trái tim Chu Mỵ Nhi kinh hãi, thở rất gấp, phun ra, trúng vào mặt Trần Tiểu Cửu, hại trong đầu hắnmơ màngmột màn hương diễm. Thiếu chút nữa thì thúc ngựa trường thương, vén chăn lên, giằng co với Chu Mỵ Nhi mặt đang đỏ ửng.
715 Trên mặt Hàn Mặc Tuân đầy vết máu, hai má sưng húp, răng đã rụng rời. Bộ dạng của lão lúc này thật điên cuồng, cố gắng đứng dậy, mí mắt cụp xuống, máu dính, nhưng không hề có chút sợ hãi nào.
716 Hàn Mặc Tuân nghe vậy, cười lớn, trong mắt hiện lên một tia lửa mãnh liệt,- Trần Tiểu Cửu, ngươi quả thật là biết quan sát tỉ mỉ. - Không thể không nói, tuy là một tay ngươi phá hỏng việc tốt, nhưng Hàn Mặc Tuân ta hơn nửa đời người ngụy trang, người ta khâm phục nhất trong lòng, không ngờ lại là thằng nhóc con mặt còn búng sữa, ta…ta thật hận.
717 Thấy bộ mặt quái đản méo mó của Hàn Mặc Tuân, Trần Tiểu Cửu biết lão đã vì tình trường thất ý, mà trở nên biến thái tới mức này, bằng không, nếu phàm là một người bình thường, sao có thể có tâm tư tà ác như vậy? Trư Ngộ Năng tiến lên đá một cái vào Hàn Mặc Tuân, túm tóc lão, chửi mắng: - Ngươi phát hiện không biết vì sao, ta đột nhiên trở nên thông minh, liền muốn ẩn núp bên cạnh ta, tìm cơ hội giết chết ta sao? Con chó điên nhà ngươi, đã già như vậy rồi, còn cắn người xung quanh/Hàn Mặc Tuân giãy dụa, dứt tóc, dựa vào góc tường, quyết tuyệt nói: - Đúng! Ngươi nói không sai chút nào, Chu Hoa phụ ta nhiều như vậy, ta sao có thể để hắn có hậu duệ? Cha mẹ nợ, con cái phải trả, hoàn toàn chính đáng, ngươi, Trư Ngộ Năng, sinh ra chính là để trả nợ cho Chu Hoa, ta không giết ngươi thì giết ai? - Biến thái!Trư Ngộ Năng nghiến răng hung hăng thốt ra hai chữ.
718 Sự kinh biến bất thường này khiến Trần Tiểu Cửu hoang mang. Không ai ngờ trên nóc nhà lại tiềm ẩn một cao thủ như vậy, cũng không ngờ người này khả năng ẩn nấp lại tài tình như vậy, càng không ngờ ngay cả Trần Tiểu Cửu cũng không phát hiện ra.
719 Trong đầu Trần Tiểu Cửu mơ màng, lại nghe thấy người con gái trong rừng rậm phát ra một tiếng cười thê lương, càng tăng thêm ảo giác của hắn, trong đầu óc đều là đầu trâu mặt ngựa, hình ảnh của yêu ma quỷ quái và âm thanh của quỷ khóc sói rú.
720 Roi rút ra, mang theo tiếng gió vô tận, Trần Tiểu Cửu sợ tới mức mở mắt, muốn né tránh. Nhưng, cả người vô lực, không thể nhúc nhích, roi vừa quất vào đùi Trần Tiểu Cửu, chỉ khiến hắn đau đớn kêu lên: - Hoa muội muội, mưu sát chồng à.