821 - Mã Kiều ca ca! Cửu Thái Nhi mà chạy đến trước mặt Dương Phàm, vui vẻ khoác cánh tay hắn, động tác như vậy, nếu để một cô bé tám tuổi đương nhiên là không thể bắt bẻ, nhưng Dương Phàm là một nam nhân trưởng thành, mà Cửu Thái Nhi đã là thiếu nữ mười sáu tuổi, hành động này thật sự có vẻ có chút đường đột.
822 Mưa xuân rơi vào mái nhà bằng cỏ khô, lặng lẽ thấm vào, mới dọc từ đường nhỏ theo cây cỏ nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào dưới mái hiên, xuyên thành bọt nước trong suốt rơi xuống.
823 Dương Phàm vốn muốn xác định thân phận một chút người này một chút, Lý Hiển hỏi lên như vậy, Dương Phàm lập tức biết ông ta là Lý Hiển rồi. Dương Phàm biết rằng mình tùy tiện xâm nhập làm cho chủ nhân nơi đây đã bị kinh hãi, lại không nghĩ tới sẽ khiến cho vị đã từng là Hoàng Đế Bệ Hạ này bị dọa thành bộ dáng này, quả thực giống như đã gặp quỷ.
824 Dương Phàm nói: - Nói như vậy, kế này rất khả thi, Vương gia nếu muốn giả bệnh, lại phải làm cho bọn chúng thấy Vương gia bị bệnh, loại bỏ nghi ngờ của chúng, như vậy.
825 - Kiều ca ca! Cửu Thái Nhi giống một con chim khách nhỏ hạnh phúc, đầu chui vào ngực của Dương Phàm, cổ tay trắng ôm lấy cổ của hắn, trên nét mặt tươi cười rạng rỡ còn đọng nước mắt.
826 Tối nay trời có sao không trăng, ngẩng đầu có thể thấy đầy trời rực rỡ tinh quang, tựa hồ như khẽ vươn tay có thể hái xuống một ngôi. Dương Phàm lúc này hái được một ngôi, tối nay, hắn đã hái đi ngôi sáng nhất ở Hoàng Trúc Lĩnh.
827 - Lửa cháy rồi, lửa cháy rồi! Một tên binh sĩ đứng trên lầu ở rừng trúc bỗng nhiên thấy trong trại bỗng cháy mạnh mẽ, khẩn trương chạy đến bên lầu trúc, nhón chân lên xem hướng xa xa.
828 Ra khỏi huyện Trúc Sơn, dọc theo đường Thủy Trúc thẳng lên phía bắc, một mạch đến Ung Sơn gần Cốc Thành. Đợi cho trời sáng hẳn, đoàn người Dương Phàm đã rời khỏi Hoàng Trúc Lĩnh mười dặm, người mệt mỏi rã rời, mồ hôi ướt đẫm.
829 Lý Hiển bước nhanh đi lên, một phát bắt được bả vai của Cửu Thái Nhi, khiếp sợ nói: - Thật là con! Khỏa Nhi, con. . . tại sao con lại ở chỗ này? Mọi người kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, ngay cả Cổ Trúc Đình cũng tạm thời ngừng tay, tuy nhiên thần thái mọi người cũng không đặc biệt kinh ngạc, bao gồm cả Dương Phàm ở bên trong.
830 Dương Phàm khóe miệng hơi cười lạnh, nói: - Không sai! Ta đã lừa ngươi, ta lừa gạt ngươi mục đích lên núi và thân phận của ta, nguyên nhân ngươi rất rõ ràng.
831 Mấy đội trưởng hi hi ha ha về phía nhà của Giả Lữ Soái. Mấy đội trưởng này đều là lúc tráng niên đi theo Giả Tinh là huynh đệ tốt cùng đẫm máu nơi sa trường, giao tình với nhau rất thâm hậu.
832 Trong khoảng thời gian Dương Phàm bí mật rời kinh thành đến Phòng Châu này, trong kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện. Sau khi Vương Hiếu Kiệt chết, An Tây tứ trấn không có một thành viên nào xứng đáng để làm tướng lãnh trấn thủ rồi, mà với Võ Chu công trạng lớn nhất trong triều, Võ Tắc Thiên lại rất là coi trọng, rơi vào đường cùng, Võ Tắc Thiên đành phải bắt đầu dùng Tây Đột Quyết Khả Hãn Hộc Sắt La làm Bình Tây Quân Đại Tổng Quản, trấn thủ thành Toái Diệp.
833 Võ Tam Tư cười ha hả, không còn nữa thái độ kiêu căng, đứng lên nói: - Cũng khó cho hắn, thân thể bệnh như vậy, còn muốn báo tin cho ta. Võ Ý Tông nói: - Cái này chỉ là bởi vì hắn muốn ngươi cũng ra một phần lực, cũng không phải là hợp lại đối với ngươi có ý gì tốt.
834 Lão Hà Khẩu là một trấn nhỏ nằm giữa Đặng Châu và Cốc Thành. Phía tây trấn hơn mười dặm có một cây cầu gỗ, cầu gỗ gác ngang sông, dài hơn mười trượng.
835 Nói về cách hành thích theo cự ly, có hai loại là lộ trình xa và lộ trình gần. Lộ trình xa có thể dùng cung nỏ, cũng có thể giống như Trương Lương ở Bác Lãng Sa hành thích Tần Thủy Hoàng, cầm cái gì đó lớn như thiết chùy mà như đùa giỡn, nếu không nữa cũng có thể từ trên vách đá quăng xuống những tảng đá.
836 Dương Phàm biết, ở những nơi như thế này, thông thường giữ chức Lý chính trấn đều là do những người có thể lực nhất, gia đình giàu có nhất, bởi vậy đã đoán rằng nhà của Lý chính ở đây chính là ngôi nhà lớn nhất, bởi vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
837 - Không thèm nghe ngươi nói nữa, không có ý nghĩa gì cả! Lý Khỏa Nhi không phản bác được, tức giận quay lưng lại, quần lót mềm mại, tư thế ngồi uyển chuyển ma mị, cặp mông nho nhỏ căng tròn, còn căng mọng hơn cả quả đào.
838 Hứa Lương khiếp sợ nói: - Ai có thể là nội gián? Nhất định là người của Nội vệ, phụ nữ là không đáng tin nhất! Hoàng Húc Sưởng là người của Bách Kỵ, cũng có một loại tin tưởng và bênh vực bản năng đối với người Bách Kỵ, vội nói: - Đúng, nhất định là người Nội vệ, những người Bách Kỵ chúng ta đều là những huynh đệ đã từng vào sinh ra tử, làm nội gián, hại chết Lư Lăng Vương, thì huynh đệ chúng ta đều không sống được, không có ai tự hại huynh đệ nhà mình như vậy! Dương Phàm chậm rãi nói: - Nội gian là ai, hiện giờ ta cũng không biết, trước khi chưa xác định được là ai, thì mọi người đều khả nghi, chúng ta không nên vì ấn tượng ban đầu mà phán xét, sẽ làm chúng ta phán đoán sai! Hoàng Húc Sưởng cà Hứa Lương từ từ tỉnh táo trở lại, trả lời “vâng”.
839 Trên bầu trời đêm, đám mây mỏng mờ mờ che ánh trăng, trong thôn tối sầm, bên trong sự vắng lặng dị thường, hai tiếng chó sủa tình cờ cũng có thể truyền đi rất xa.
840 Trận chiến đêm qua quá thảm khốc, cũng quá mạo hiểm, Lý Khỏa Nhi ở Hoàng Trúc Lĩnh chưa bao giờ gặp cảnh thế này, hiển nhiên vô cùng kinh hãi. Tuy bình thường nàng vốn là người tinh quái, ngày ấy bị tập kích ở cầu, thấy Dương Phàm vung đao cũng cực kỳ hưng phấn, nhưng dù sao khi đó nàng cũng ở xa, lại ngồi trong xe, chưa từng cảm nhận được sự khẩn trương khi rơi vào cảnh ranh giới sinh tử thế này.