761 Thời tiết càng ngày càng nóng bức rồi, cành liễu ỉu xìu buông xuống, một tia gió cũng không có, người phơi nắng dưới ánh mặt trời mồ hôi rất nhanh liền ra như suối.
762 Phí Mạt vẻ mặt hung hãn, ác thanh ác khí mà nói: - Các ngươi cũng nghe nói, người Khiết Đan chúng ta khởi binh, là vì thay Lý gia bênh vực kẻ yếu, vì cứu phục Lý Đường giang sơn! Hiện giờ, chúng ta đã bị binh mã Võ Chu công kích, khuyết thiếu lương thảo, cần thân sĩ các ngươi ở những địa phương này giúp đỡ một chút.
763 Trác Lộc thành ban đêm cũng không an tĩnh, nóng bức đến làm người ta phát cuồng thời tiết nóng tới khuya khoắt còn không có hoàn toàn mất đi, mấy vạn đại quân Trác Lộc thành hội tụ, chẳng sợ chỉ có một phần mười nhân bị ruồi muỗi đánh thức hoặc là muốn đi tiểu đêm, những âm thanh tạp âm được tạo ra, cũng giống như mười ngàn con ruồi bay trong đêm hè càng thêm làm cho người ta thêm bực bội.
764 Đêm mùa hè, đang không có gió nên thời điểm này tự như một hồi mê dược, khiến người buồn ngủ, quanh thân mệt mỏi, buồn ngủ đến không nhịn được. Dương Phàm nằm ở trên một tấm chiếu, không biết ngủ tới khi nào, bỗng nhiên cảm giác một trận giật mình, hắn mở hai mắt ra, thấy trời còn chưa sáng.
765 - Này! Ngươi đang làm gì vậy? Trương Thư Hào đang bận rộn chở lương thực trên xe, một tên giám sát Khiết Đan một tay cầm đao đột nhiên phát hiện có chút tình trạng khác thường, lập tức bước nhanh tới, hung tợn chất vấn.
766 Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn dầu leo lắt. Dương Phàm dưới ánh đèn cẩn thận bôi kim sang dược lên vết thương, thay một lớp vải trắng mới. Vải này dùng nước sôi luộc qua, đã không còn cứng như trước, cẩn thận quấn lại vết thương, băng bó chắc chắn, hắn mới dập tắt đèn, gối kên hai cánh tay nằm trên ghế.
767 Khiết Đan đều lộ binh mã dần dần hội hợp đến cùng nhau, bắt đầu hướng đông tiến lên, giữa trưa đại đội nhân mã lộn xộn dừng lại đến, dùng qua cơm trưa, đang định tiếp tục lên đường, Tôn Vạn Vinh đột nhiên truyền xuống một đạo quân lệnh, Vì vậy chỉ có hơn vạn ở mấy lần trước trong chiến đấu cúp vết thương nhẹ binh lính có thể lưu lại, khác binh mã toàn bộ thoát ly đại đội.
768 Tướng lĩnh phụ trách mang lương thực cùng đồ quân nhu trở về tâm sơn tên gọi Tề Đinh, là tâm phúc của vô thượng Khả Hãn Khiết Đan Lý Tận Trung. Nếu công bố với bên ngoài Khã Hãn nhiễm bệnh, ần trở về núi tĩnh dưỡng, lưu lại một danh tướng tâm phúc bảo vệ mới là bình thường.
769 Ha ha, các ngươi hôm nay xem như gặp được quý nhân! Được rồi, lão tử không cùng các ngươi dông dài, mau cút đi! Dư Phú thấy những người này quả thật không thể kiếm chác được gì, lại có Dương Phàm thay bọn họ nói tốt, liền rất khẳng khái đồng ýđồng ý.
770 Một dòng suối nhỏ trong núi, theo đỉnh núi mây mù uốn lượn xuống. Trong rừng rậm rạp, hai bên dòng suối nhỏ mọc rất nhiều cỏ dại và một ít bụi cây, bụi cây sinh trưởng tốt cành nặng trịch đặt ở trên mặt nước, bị nước chảy đến lay động không ngừng Một tiểu cô nương đem váy màu đỏ rách nát thắt ở bên hông, trong tay cầm theo cái rổ, đi theo sau một cậu bé lớn hơn nàng chút.
771 Bởi vì ngọn núi nơi đó căn bản đi không đi lên, cho dù có người có thể leo đi lên, trên vách núi kia bất ngờ cũng là trụi lủi đấy, vừa không thể mang theo đồ đạc, mặt trên cũng đứng không được vài người, điều này có thể hoàn toàn bài trừ khả năng người Khiết Đan mai phục trên chân núi đánh bất ngờ.
772 Phí Mạt gãi đầu, kiểm tra dược vật bên trong nhà kho đơn sơ: - Dược liệu không đầy đủ lắm. . . . ! - Tri mẫu, lô căn, sinh địa, liên kiều, hoàng liên.
773 - Dư Phú, đem thêm bình rượu đến! Tề Đinh dặn dò một tiếng, liền có một người đàn ông vạm vỡ sáng ngời ra nhà lều, loạng choạng hướng về một căn nhà cỏ lớn cách đó không xa tiến đến.
774 Bó củi còn mang theo chút hơi ẩm, cháy nổ lép bép, sau đó bùng cháy lên, luồng khói cũng trở nên nhạt dần, trong không khí tràn ngập vị thuốc đông y nồng đậm, lần này thuốc đông y cũng không có mùi khó ngửi, ngược lại còn có một mùi thơm nhàn nhạt, dù sao đây cũng là thuốc bổ A Nô được Dương Phàm ôm ở trong lòng, hạ giọng nói : - Sức khỏe của A Nô đã tốt hơn rồi, lang quân không cần mạo hiểm đi lấy chút thuốc bổ này nữa đâu.
775 Lâu Sư Đức thấy sự thật như vậy không khỏi vô cùng phẫn nộ, so với Địch Nhân Kiệt còn khó kiềm chế hơn, ông tức giận nói : - Địch công thường ở kinh sư, nhưng ta cả đời canh giữ biên cương, chuyện này đối với ngươi thật quá rõ ràng.
776 Phương bắc bốn mùa rõ rệt, mùa đông hẳn là vạn vật tiêu sát, cho nên tuy rằng trận tuyết đầu mùa đông còn chưa tới, trên núi cây đã khô trơ trụi, chỉ còn lại một vài chiếc lá vàng thưa thớt trên đầu cành, chờ cơn gió đánh úp tới, quật chúng trở thành hư không, tuyết trắng bao phủ khiến thiên địa chỉ duy nhất một màu.
777 Thành Thiên Kim Dã, trong trướng của Lý Đa Tộ, Lý Đa Tộ xem xong công hàm mà sĩ tốt vừa đưa tới, nặng nề ấn mạnh lên bàn, vừa bi phẫn vừa tức giận, lúc này ông rất muốn mắng chửi, nếu không bởi thân phận của người kia, thì ông đã chửi ầm lên rồi.
778 Y lại chưa từng nghĩ đến, mặc dù hắn là cháu ruột của Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên cũng lo lắng đem một đội lực lượng vũ trang cũng là trọng yếu nhất bảo vệ hoàng cung, bảo vệ an toàn của bà hoàn toàn giao cho trong tay y đấy.
779 Uyển nhi tránh ở trong Thiên điện, đọc chăm chú từng chữ từng chữ trong bản tấu chương kia, nước mắt vui sướng giống như trân châu bị chặt đứt tuyến, cứ rơi xuống liên hồi.
780 - Mã thành? Người Khiết Đan đã mấy lần đi qua Mã thành mà không vào, hiện giờ như thế nào lại có chủ ý với Mã thành? Lý Đa Tộ ngạc nhiên, vội vàng trở lại nhìn bản đồ trên tường.