801 Diêm Tri Vi dù đáng chết, nhưng lại chết thảm kiểu này, cũng làm trong lòng dân chúng thống hận y không chỉ sợ hãi không biết trút vào đâu mà còn là sự hưng phấn, hiện giờ thấy đao phủ tiến lên, đám dân chúng tụ tập ở hai bên cầu Thiên Tân không biết đao phu còn có thủ đoạn hành hình gì đối với một cỗ thi thể này, tất cả đều nín thở nhìn.
802 - Dương Phàm? Võ Tắc Thiên nhìn thấy Dương Phàm, hơi hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc. Dương Phàm hạ thấp người nói: - Đúng là vi thần! Thần ở Hà Bắc bị thương nhẹ, bởi cưỡi chiến mã không tiện, không thể đi theo Lý Đa Tộ tướng quân tác chiến, được sự quan tâm của Mông Tướng quân, cho phép thần trở về kinh sư trước.
803 - Được! Võ Tam Tư vô cùng vui mừng, vỗ mạnh vai Dương Phàm, hưng phấn nói: - Suy nghĩ của Nhị Lang, vừa lúc hợp với cách nghĩ của bổn vương! Ha ha, bổn vương cũng đang có ý này, chỉ có điều lo lắng ngươi không muốn từ bỏ con đường làm quan văn trở lại quân lữ mà thôi! Giờ thì tốt rồi, nếu Nhị Lang cũng có tính toán như thế, bổn vương bảo đảm ngươi được quay lại Bách Kỵ.
804 Nhà là gì? Đầu tiên, nó hẳn là có phòng ở, bất kể là lớn hay nhỏ, hoa lệ hay là đơn sơ, nhưng phải có tường chắn gió, có đỉnh che mưa, có giường ngủ, có bếp nấu cơm.
805 Thôi Đề cất cao giọng nói: - Thật là ngu ngốc cho rằng như vậy, chúng ta hiện tại cần phải theo thời thế, tiếp tục mở rộng thế lực nhất mạch Lý Đường.
806 Dương Phàm như tên trộm vọt thẳng vào gian phòng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhưng trong sảnh trống trơn, không một bóng người. Dương Phàm vội vàng quay lại cửa phòng, xoay người lại, bước vào phòng ngủ, vừa thoáng hiện người ở bức bình phong, hai mắt nhìn vào.
807 Nắng xuân chiếu trên người thật ấm áp, giống như chiếc giường vừa trải lên một tấm chăn bông mới, mềm mại che lên thân thể trần trụi, làm cho người ta không thể kìm được cơn ngáp, với buồn ngủ.
808 Cuộc chơi xuân này, mãi đến trên sông thổi tới cơn gió mang theo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm. Mới có nghĩa là kết thúc. Tiểu Man và A Nô say rượu ý dạt dào, Niệm Tổ và Tư Dung một ngày vui đùa chạy nhảy, cả hai ôm mèo con toàn thân là cát, nằm trong chăn mềm mại, do lão Ngưu kéo xe, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
809 Võ Tắc Thiên uy nghiêm nói: - Dương Phàm! - Có thần. - Trẫm nghe nói, ngươi và Thái Bình có chút quan hệ không minh bạch, đây là sự thật chứ? Dương Phàm cứng họng, ngạc nhiên ngẩng đầu.
810 - Tông chủ, vì sao nhân thủ của chúng ta không được sử dụng nhiều vậy ? Sau khi nghe Dương Phàm giới thiệu, Cổ Trúc Đình chau mày, cái cảm giác hoảng loạn cùng Dương Phàm một mình trong một căn phòng đã biến mất, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về hành động này.
811 Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương, Ngụy Dũng, Trương Khê Đồng, Trương Kì, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh. . . Những người này đều đã được đưa đến tường thành tròn, đây là một kiến trúc cung thất ở tận cùng phía bắc hoàng cung Lạc Dương, giữa quần thể kiến trúc chính điện và hậu cung còn được ngăn cách bởi một bức tường to lớn và vững chắc, nơi đây thường tập trung những bô vệ sinh chuẩn bị đưa đi xử lý hoặc một số thứ bẩn thỉu khác.
812 Vượt qua Phục Ngưu quan, ra cửa Lỗ Dương quan, một đoàn “gánh xiếc thú” khổng lồ đang từng bước đi về phía nam, họ đang đi hướng về phía Nam Dương Dương Phàm, Bách Kỵ và người của Nội vệ đã trà trộn vào trong đội ngũ của gánh xiếc này.
813 Ngụy Dũng trấy trong một phòng giam còn có hai phạm nhân khác, giờ phút này đang tò mò mà đánh giá bọn họ, liền hạ thấp giọng mà nói: - Nhị Lang, việc này đúng là chẳng thể trách các huynh đệ.
814 Bóng đêm thâm trầm, tiếng gõ mõ của phu canh trong buổi đêm dần dần đi xa, trong đại viện vốn yên tĩnh lại chợt xôn xao. Trăng lưỡi liềm như câu, tuy không phải là thời cơ tốt nhất để giết người, nhưng đối với nhóm “đạo tặc” thân thủ cao mình mà nói đã đủ rồi.
815 - Khách quan là qua đường? Chưởng quầy Nhà trọ mặt tươi cười đón Dương Phàm và Cổ Trúc Đình vào, Dương Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, Cổ Trúc Đình mang theo bọc quần áo đi sau hắn nửa bước, giống như chim nhỏ nép vào bên hắn, tựa như một tiểu thiếp dịu dàng, không ai có thể biết nàng chính là ma nữ bách biến, hơn nữa còn là một nữ sát thủ giết người vô cùng cao minh.
816 Lưu Minh Thủy rất có thiện cảm với người trẻ tuổi này, kiên nhẫn giải thích nói: - Cựu thất Lý Đường bị giáng chức thả ở các nơi, giáng chức thả các nơi khi, Tào Vương Lý Minh chính là bị lưu đày đến Kiềm Châu đấy.
817 Mất hết nửa đêm, Cổ Trúc Đình đã làm ra vài món y phục chỉ qua vài lần thị phạm, Dương Phàm đã có thể sử dụng một cách thành thạo, những thứ này thật sự kỳ diệu, giống ma thuật, người ngoài nghề suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu được, một khi nắm được bí quyết trông đó, loại ảo thuật này ai cũng sẽ biết sử dụng.
818 Rừng trúc đong đưa, một trận gió thổi qua, tạo ra âm thanh sàn sạt, như tằm nhai lá dâu. Thiếu nữ váy đỏ nằm trong rừng trúc, yên lặng bất động, chỉ có làn váy lụa đỏ theo cơn gió thổi tới khẽ lay động.
819 Dương Phàm vì muốn giải quyết một cô gái nhỏ đang đắc ý mà nói ba xạo, thật không ngờ con thỏ trắng bé nhỏ mới vừa rồi còn đột nhiên hoá thành một con hổ cái.
820 - Ngươi… bây giờ sẽ dẫn ta đi sao? - Hiện giờ không được, ngươi cũng biết ta là trộm ẩn vào đây để hái thuốc, hơn nữa chuyện của ta chưa xong, nếu bây giờ ta dẫn cô đi nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy phân thuốc mà ta muốn tìm.