781 Dương Phàm cũng không rõ ràng lắm tự mình đoán có chính xác hay không, trong lĩnh vực chính mình không am hiểu, khó tránh khỏi có chút không tự tin. Nhưng phán đoán nếu là thật, hậu quả liền quá nghiêm trọng, cho nên hắn không dám giấu diếm, chẳng sợ ý nghĩ của chính mình quá mức vớ vẩn mà đưa tới người khác nhạo báng.
782 Bóng đêm thâm trầm, tối nay không trăng, cách vài chục bước liền không nhìn rõ ai với ai, chính là thích hợp để mai phục. Năm nghìn năm trăm tên kỵ sĩ Khiết Đan lặng lẽ bí mật mai phục ở Lạc Nhật hà, người cố nhiên không dám nói chuyện, ngựa cũng đều nắm chặt nhai đầu, tránh cho chúng nó đột nhiên ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng bại lộ hành tung.
783 Trên vách có một gốc cây thông già đâm ra từ vách đá , thân cành sừng rồng, thô như chân người. Dương Phàm vừa thấy liền mừng rỡ, bất chấp thở một ngụm, liền đem dây thừng thắt ở bên hông cởi xuống, thử thử xem cây tùng rắn chắc hay không, bộ rễ kia của cây tùng chui vào thật sâu trong vách đá, bị hắn dùng lực giẫm lên mấy đá, ổn định không nhúc nhích.
784 Lý Đa Tộ quyết tâm thừa dịp thắng tiếp tục chiến, nâng cao sĩ khí Chu quân, khi niềm tin thắng lợi rót vào cho toàn bộ chiến trường Hà Bắc đang giảm sút sĩ khí, Võ Ý Tông mới suất lĩnh đại quân, khoan thai địa đuổi tới Triệu châu.
785 Trong một cửa hàng xe ngựa lớn ở Mã Thành, từng binh lính Khiết Đan bị treo ngược trên những cây xà cột to, roi da gào thét quật trên người họ, trên mặt, bì bào của họ đã bị lột ra, y phục trên người như tơ sợi, sớm đã rách bươm, trên mặt đất rơi đầy các mảnh quần áo dính đầy máu tươi, đông thành từng đóa hoa tuyết trong suốt.
786 Lý Mộ Lam nói: - Bọn họ không có khả năng thành công! Triều đình đã đáp ứng điều kiện của Đột Quyết rồi, những hộ ở eo sông Lục Châu đang chuẩn bị được giao lại cho bọn họ! Sở Dật lại nói: - Nhân khẩu ở Hà Bắc gấp mấy lần ở eo song Lục Châu, của cải gấp hàng trăm lần eo sông Lục Châu, So sánh hai bên, cái nào là miếng thịt béo hơn? Quan trong hơn là, triều đình cũng không đồng ý cắt phủ Thiền Vu cho hắn, nếu bọ họ có thể chiếm Hà Bắc, thử hỏi eo song Lục Châu còn hấp dẫn không? Lý Mộ Lam không nói.
787 Thảo nguyên rộng lớn bao la, một đoàn người từ từ đi tới, đi xuyên qua khu đồi thấp rồi đi về phía tây, chính là lãnh thổ của người Đột Quyết. Gió thổi rất mạnh, cuồng phong vần vũ, tuyết bay đầy trời, hai con lạc đà chịu rét đi chậm rãi, cả đoàn lữ hành đều nằm sấp thân mình, dùng một chiếc khăn thật dày che kín đầu và mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang nheo lại, dù là như thế, chỗ nào mà hở ra ngoài gió vẫn đau như thể bị châm kim.
788 Ngoài trướng, tuyết rơi nhiều, trong trướng cũng vô cùng náo nhiệt. mấy người nô lệ ngồi ở góc trướng thổi sáo đẩy cầm, chơi nhạc vui vẻ. Mấy thiếu nữ Đột Quyết mặc quần áo xinh đẹp, ở trong trướng nhảy những vũ đạo nhẹ nhàng, chuông đồng trên chân các vũ nữ, phát ra âm thanh êm tai rất dễ nghe.
789 Phát hiện ra tình huống kì lạ, các dũng sĩ Đột Quyết vội vàng xông vào trại, nhìn thấy bộ dạng của hai người, liền hoảng hốt. Hai người sứ giả Khiết Đan này, bọn họ lục soát cả thân thể đấy, binh khí đã giao rồi, chứng minh chính là người Khiết Đan, làm sao đột nhiên lại biến thành võ tướng của chiều đình nhà Chu? Lúc này, Mặc Xuyết đã tỉnh táo lại, trầm giọng nghiêm nghị nói: - Các ngươi lui ra! Trong doanh trại, ai cũng bàn tán, Mặc Xuyết nhíu nhíu mày, lại nói với bọn họ: - Im lặng! Mặc Xuyết quát mọi người dừng lại, lúc này quay đầu lại nhìn hai người, thấy cả hai đều rất trẻ tuổi, nhưng một người trang phục màu đỏ thẫm một người trang phục xanh, biết chức quan người mặc màu đỏ thẫm lớn hơn một chút, liền nhìn chăm chú hắn nói: - Các người là người nước Chu? Dương Phàm mỉm cười nói: - Vị vừa nói đây có phải là Mặc Xuyết Khả Hãn? Không nghĩ tới Khả Hãn nói tiếng Hán lưu loát như vậy.
790 Mã Kiều nhìn một cách chế nhạo nói: - Chúng ta không giống với các người, chúng ta đánh giặc là tiêu tiền, các người đánh giặc là kiếm tiền. . . ! Chúng ta điều động binh mã, tiền lương tiêu hao vô số.
791 Mặc Xuyết nói chuyện, mọi người đã đang ngó chừng thần sắc của hắn biến hóa, cảnh tượng này ở trong mắt mọi người, đã không còn hoài nghi với lời nói của Dương Phàm nữa.
792 Mất công phu gần nửa ngày, bộ lạc liền di chuyển đi ra khỏi cánh đồng tuyết, tiến vào một mảnh đất hoang vu, trước mắt là đồi núi vô biên vô hạn, đại địa mênh mông không chừng trống rỗng, bầy cừu chen chúc chật chội thành một đoàn, không ngừng kêu be be be be, khiến cho chuyến đi xa buồn tẻ tăng thêm vài phần sức sống.
793 Đêm đã khuya, ồn ào náo động lúc hoàng hôn của toàn bộ doanh địa lúc này đã hoàn toàn an tĩnh lại, ngoài trướng vải là gió Bắc thổi vi vút, ngoại trừ lính gác tất yếu, tất cả mọi người co rúc ở trong lều vải.
794 Mấy ngàn lều trướng, mấy vạn người chăn nuôi, chỉ là hạ trại liền giằng co đến nửa ngày thứ hai. Buổi chiều ngày thứ ba, Mặc Xuyết hãn trướng mới đuổi tới, hãn trướng thật lớn vẫn dựng đến chạng vạng mới hoàn thành, khi làm Khả Hãn đại kỳ dựng thẳng đứng lên, sắc trời đã một mảnh mờ tối.
795 Sáng sớm, thời điểm nhóm du mục vội vàng chen chúc lấy sữa, dắt ngựa đi rong, xua đuổi bầy cừu tại trên đất kia cằn cỗi gặm cỏ khô thưa thớt, Khắc Tư Thản bị dẫn tới đại trướng của Đột Quyết Khả Hãn.
796 Khi Khắc Tư Thản lấy hơn mười con chó treo lên cọc, người Đột Quyết đã chuẩn bị xuất binh rồi. Có lẽ từ hơn mười ngày trước lúc người chăn nuôi phải di chuyển bãi chăn, Mặc Xuyết cũng đã chuẩn bị cuộc viễn chinh, nhưng tốc độ tập kết này còn xa mới hiệu suất bằng quân đội đế quốc Trung Nguyên.
797 Doanh Châu tây bắc, một mảnh đất hoang vu. Nơi này đời sau gọi là Thông Liêu, hiện tại thì không có địa danh, vốn cũng không có người định cư, nhưng hiện tại, thì đã có mấy vạn phụ nữ trẻ em bộ tộc của Lý Tận Trung và bộ tộc Tôn Vạn Vinh.
798 Trong khi năm vạn kỵ binh Đột Quyết còn kém một ngày lộ trình mới đuổi tới Tùng Mạc Đô Đốc phủ, Mã Kiều suất kĩnh mười tên lính cường tráng đã phong trần mệt mỏi mà đuổi tới U châu.
799 Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào Triệu Châu thành. Chiến sự trường kỳ tại Triệu Châu thành chấm dứt, đã khôi phục vài phần sinh khí. Triệu Châu thành giờ đây vẫn như trước chịu tàn phá nặng nề, trước mắt tàn lụi.
800 Khi đại binh Võ Ý Tông tiếp cận, Hề vương nghe được chấn động bất an. Sau khi y ở đây phục kích Tôn Vạn Vinh, lập tức viết một phong quốc thư, phái người gửi tới hoàng đế bệ hạ Đại Chu, đau đớn kể lại sai lầm của mình, y nói vì lãnh thổ gần với người Khiết Đan, vì tránh bị người Khiết Đan công kích, mới bất đắc dĩ trái lương tâm thỏa hiệp với Tôn Vạn Vinh, giả vờ ân cần, giả ý đồng minh.