641 Pháo hoa là từ hậu trạch Lư gia bắn ra đấy, khoảnh khắc pháo hoa nổ vang, còn có hơn hai mươi bóng người từ các phương hướng pháo hoa nổ vang khác nhau chạy tới, tới trước tiên chính là những người phụ trách tuần tra các nơi ngầm.
642 Thét dài rung trời, mười nhóm người đang vội giục ngựa đi quay đầu lại, khuôn mặt cũng biến sắc. Cưỡi hai con ngựa chiến dọc theo quan đạo chạy như bay mà đến, giống như tên rời cung, sau khi họ chạy như bay trong vòng trăm trượng đều có một đám bụi mù chưa tan, giống như con rồng có sừng đang cuồn cuộn tới.
643 C Tiểu Man giật mình nhìn Lục Bá Ngôn, nàng thật sự không ngờ vị lão già tóc bạc này lại có một cội nguồn sâu xa với Thái sư phụ của chồng mình. Dường như Lục Bá Ngôn đang trong tình trạng hồi tưởng, không phát hiện được chiếc xe đã quẹo vào con đường nhỏ đầy khập khểnh: - Cuối đời Tuỳ đại loạn, mười tám lộ Phản vương, sáu mươi bốn lộ Yên trần bảy mươi hai Đại đạo gia, quần hùng cùng nổi dậy, khói lửa chiến tranh khắp mọi nơi.
644 - Người Lư gia ở đây, xin dừng bước, ngàn lần không được làm sai! Mắt thấy hơn mười kỵ khoái mã sắp vọt tới, một người trong đám thị vệ lập tức rút đao hét lớn.
645 Dương Phàm và A Nô ra khỏi đường lớn, đi ven theo con đường nhỏ, trong phút chốc đã vượt qua mô đất, nhìn về phía trước, chiếc xe kia ở phía trước không xa, xem ra tốc độ cũng không nhanh.
646 Lục Bá Ngôn bị một kiếm của Bùi đại nương đâm vào phế phủ, phế phủ của lão bị đâm thủng, vết thương rất nặng, động thủ này, vết thương vỡ toang, vết máu dần dần thấm vào áo bào.
647 Công Tôn Bất Phàm không muốn giao tiếp với Thế gia, cho nên quan hệ lui tới của bọn họ rất ít, những người này đều biết, Liễu Tuẫn Thiên trấn thủ Trường An nhiều năm là vô cùng rõ ràng, cho nên nói tới các Thế gia Trường An, điều y không quan tâm nhất chính là Công Tôn Thế gia.
648 “Tháp thế như dũng xuất, cô cao tủng thiên cung. Đăng lâm xuất thế giới, chanh đạo bàn hư không. Đột ngột áp thần châu, tranh vanh như quỷ công. Tứ giác ngại bạch nhật, thất tằng ma thương khung.
649 Lão Phương Trượng của Từ Ân tự đi dạo cùng Lý Mộ Bạch tới Phù Dung viện, dần dần đi tới phía dưới Đại Nhạn tháp. Lão Phương trượng cười nói; - Báo cho Lý lão thí chủ được biết, Vi lão thí chủ, Bùi lão thí chủ hôm nay cũng tới Từ Ân tự bái Quan Âm đại sĩ, bọn họ còn đang trên Đại Nhạn tháp, Lý lão giáo chủ muốn gặp họ không? Lý Mộ Bạch hừ một tiếng, nói: - Mấy lão già đó, mặt mày đáng ghét, ăn nói không có gì thú vị.
650 Dương Phàm vừa giải quyết xong một việc lớn, trong lòng kiên định lại, bây giờ chỉ muốn về nhà chơi đùa với con trai bảo bối của mình, tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhưng Lý lão đang hứng thú nói chuyện, muốn cùng hắn chỉ điểm giang sơn, Dương Phàm bất đắc dĩ, đành chăm chú lắng nghe.
651 Dương Phàm vất vả lắm mới nghe xong bài thuyết giáo của Lý Mộ Bạch, cũng có chút hiểu biết bước đầu về sức mạnh và vai trò của “Thừa tự đường”, sức mạnh có được là vô cùng khổng lồ, thậm chí ngay cả bản thân “Thừa tự đường” cũng không xác định được nếu bọn họ phát động sức mạnh toàn lực của nó thì sẽ phát sinh ra tác dụng to lớn cỡ nào.
652 “Bệnh” Dương Phàm đã khỏi rồi, chỉ ý của Hoàng đế đã truyền tới, hắn không có lý gì mà tiếp tục ở lại Trường An, lập tức phải trở về Lạc Dương. Vì thời gian đã muộn, Dương Phàm và Cao công công hẹn sáng sớm ngày hôm sau khởi hành, mời Công Tôn tiên sinh dàn xếp chỗ ở cho Cao công công, Dương Phàm liền quay về chỗ mình, nói cho Tiểu Man và A Nô biết.
653 Dương Phàm khởi hành về Kinh rồi, mang theo nương tử và con trai của hắn. Người đưa tiễn chỉ có vợ chồng Công Tôn Bất Phàm và con gái của họ, cùng với Trường an lệnh Liễu Tuẫn Thiên, các đại thế gia thuộc Sơn Đông còn chưa tới tiễn, lần này vốn trong dự liệu của Liễu Tuẫn Thiên.
654 Chu Ngự Sử trông mòn con mắt, đúng lúc đang bất an nhất, cửa nha môn một trận người hô, ngựa hý, một đám hòa thượng cưỡi ngựa phi vào, nhảy khỏi ngựa, ngông nghênh xông vào trong.
655 Từ chỗ Phù Thanh Thanh nhận được tin chính xác của Uyển Nhi, trái tim Dương Phàm kiên định lại, không hề nhìn xung quanh, bước về phía cửa cung. Dương Phàm vừa ra tới ngọ môn, liền nhìn thấy hoàng môn Thị Lang Lý Tự Tài đang đâm đầu tới.
656 Dương Phàm ghìm mạnh cương ngựa, gọi nói: - Huynh nói gì? Thái Bình công chúa. . có…thai? Hoằng Lục thấy hắn kinh ngạc không giống như giả bộ, không khỏi kinh ngạc nói: - Sao, đệ…vẫn không biết ư? Dương Phàm ngẫm nghĩ, trấn định lại, vung cương ngựa nói: - Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.
657 Tiết Hoài Nghĩa trông thấy Dương Phàm thì vô cùng vui mừng, đám sư huynh đệ trông thấy Dương Phàm cũng rất phấn khởi. Họ quả thực là phường lưu manh côn đồ, cướp gà trộm chó, nhưng đối với người một nhà, lại là những hán tử lấy nghĩa khí làm đầu.
658 Trăng sáng trên cao, rọi xuống mặt đất ánh sáng bàng bạc. Thành Lạc Dương giữa đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ một số ít nơi xa hoa trụy lạc như là Ôn Nhu phường đèn hoa rực rỡ ra, những nơi khác đều đã chìm vào giấc mộng.
659 Lý Chiêu Đức từ Vạn Tượng Thần cung đi ra, ưỡn thẳng lưng, cảm thấy một cảm giác mệt mỏi rã rời thật sâu. Đối với lão tể tướng Lý Chiêu Đức hơn sáu mươi tuổi gần bảy mươi tuổi này vẫn vô cùng khỏe mạnh chán, nhưng toàn bộ thiên hạ đều đặt trên vai lão, lão cảm thấy mình có chút lực bất tòng tâm.
660 - Ha ha ha ha. . . Lý Chiêu Đức lần thứ hai cười to, lúc này đây trong tiếng cười của lão vui sướng lên rất nhiều, khác hẳn với tiếng cười vừa rồi. Lão khoát tay, tiểu nội thị phía sau lập tức lui sang một bên.