281 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ông Hoắc, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông, đại diện tòa soạn của chúng tôi chúc ngài thân thể an khang, bách niên bách lão, năm nào cũng có ngày này, ngày nào cũng là ngày vui.
282 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vốn lúc ở trong vườn hoa, Hoắc Vân Hy không để ý tới cô bị đau bụng còn đuổi theo Lê Hiểu Mạn, cô đã đầy đố kỵ ghen ghét rồi.
283 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy nhìn người phụ nữ cười hạnh phúc trong lòng mình, khuôn mặt tràn ngập vẻ bi thương. Giờ anh hận chính mình, trước đó anh còn nói muốn tái hôn với Mạn Mạn, mà giờ lại tuyên bố đính hôn với Hạ Lâm.
284 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm nghe vậy đều kinh ngạc không thôi.
“Không thể nào, Mạn Mạn sao có thể giết người?” Sắc mặt Hoắc Vân Hy đại biến, khuôn mặt không thể tin cuống quýt chạy lên.
285 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn cô vậy mà cũng có ngày vào cục cảnh sát, còn trở thành kẻ bị tình nghi giết người đưa vào phòng thẩm vấn.
Trong lòng cô vô cùng bi thương, chỉ cảm thấy ủy khuất không thôi.
286 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tôi không giết người, nói một nghìn một vạn lần cũng vậy, tôi không giết người, cảnh sát mấy người không thể phán oan bừa bãi vậy được.
287 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu ta đưa tay chỉ vào hai gã cảnh ngục áp giải Lê Hiểu Mạn đi ra, đôi mắt sắc bén nheo lại: “Mấy người. . . Mấy người dám ngược đãi tâm can bảo bối của tổng giám đốc chúng tôi thành như vậy? Tổng giám đốc nhìn thấy nhất định đau lòng muốn chết, tôi phải tố cáo mấy người ngược đãi phạm nhân.
288 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn bà mập kia vẻ mặt đáng khinh nhìn cô: “Mỹ nữ, đừng sợ! Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta cùng chơi chút đi.
289 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh vậy mà đến đây?
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ.
Con tim vốn đang đau khổ sắp chết giờ phút này nhìn thấy anh cũng như được sống lại.
290 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi hai người ở trong phòng tắm “ăn no thỏa mãn”, Long Tư Hạo tự mình mặc áo tắm cho Lê Hiểu Mạn rồi ôm cô ra ngoài, để cô ngồi trên chiếc giưowfng lớn mềm mại.
291 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hiểu Hiểu, sao đã dậy rồi? Ngoan, về ngủ thêm một lát đi. ” Long Tư Hạo thâm tình nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc tán loạn.
292 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt thâm tình liếc nhìn hốc mắt đỏ hồng của cô, cong môi cười: “Cảm ơn thì gả cho anh, đừng nói những lời như vậy nữa.
293 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời của anh lại khiến trái tim Lê Hiểu Mạn rung động, anh luôn có thể dễ dàng rung chuyển cánh cửa trái tim cô như vậy, đủ để chứng minh, ở trong mắt của anh, cô quan trọng hơn so với tất cả.
294 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt của Lý Tuyết Hà trắng nhợt, trong mắt lóe lên một tia vẻ hoảng sợ, bà ta tức giận nhìn hai cảnh sát: “Các anh nói gì? Hoài nghi tôi giết người? Các anh dựa vào cái gì mà hoài nghi tôi giết người? Tôi không giết người.
295 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Liếc nhìn số điện thoại của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt của anh ta dần ướt át, trong mắt tràn đầy đau đớn, là anh ta không quý trọng cô, là anh ta bỏ lỡ cô, nếu như có thể lại một lần nữa, anh ta nhất định sẽ dùng tính mạng để yêu cô.
296 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hiểu Hiểu. . . ” Long Tư Hạo cất bước dài đi đến, chân mày của anh cau lại, đôi mắt hẹp dài khóa chặt lấy cô, anh trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Quản gia của Hoắc gia cũng gọi điện thoại cho em? Hoắc Vân Hy xảy ra tai nạn xe cộ, ông nội té xỉu.
297 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn thấy anh cứng rắn muốn kéo cô rời khỏi đây, cô giãy giụa khỏi bàn tay của anh, ánh mắt càng ngày càng nghi ngờ không hiểu gì nhìn anh: “Tư Hạo, đó là ông nội của anh, em không hiểu, ông ấy vẫn còn ở trên giường bệnh, tại sao anh lại cứ rời đi như vậy? Anh như vậy là quá.
298 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ông nội. . . cuối cùng ông cũng tỉnh, tốt quá rồi. ” Lê Hiểu Mạn cười nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng sau đó đứng lên đỡ ông ta dậy.
299 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Nghiệp Hoằng ở bên cạnh nước mắt tuôn rơi nhìn Hoắc Vân Hy, thương tâm nói anh ta nhanh tỉnh, cô càng nghe càng khó chịu, đưa tay che miệng chạy ra khỏi phòng.
300 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tách…” nước mắt Lê Hiểu Mạn rơi xướng, hoảng hốt nhìn người đàn ông xưng là ba mình, hiện tại cô đã quên làm sao để mở miệng gọi ba rồi.