221 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sắp đến giờ tan làm, Lâm Mạch Mạch vừa cúp điện thoại Sophie đã cao ngạo đi về phía cô, giơ tay ra: “Xin chào, nghe những đồng nghiệp khác nói quan hệ giữa cô và Lê Hiểu Mạn rất tốt.
222 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đi lên phía trước, chủ động kéo tay anh: “Em đói, ăn cơm trước đi. ”
Vào phòng khách, Long Tư Hạo một tay kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn lên tóc mai cô, yêu thương nhìn cô, nụ cười trong đáy mắt: “Hiểu Hiểu, em không hỏi anh đi đâu sao?”
Cô nhướng mày nhìn anh: “Sao lại muốn em hỏi? Muốn nói ắt sẽ nói, có khi hỏi lại không thực sự là câu trả lời thật lòng.
223 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn lúc nói muốn lấy Long Tư Hạo thật ra là cố tình, nhưng lại không ngờ Hoắc Nghiệp Hành lại nghe được.
Xoay người lịa, cô thấy Hoắc Nghiệp Hành đang chống quải trượng, thần sắc nghiêm nghị, dường như đang rất tức giận: “Ông nội, đã trễ thế này ông còn muốn tìm cháu có chuyện gì sao?”
Hoắc Nghiệp Hành ánh mắt dị thường nhìn về phía Hoắc Vân Hy, người giống như vừa làm chuyện gì không đúng, đang không dám nhìn thẳng mà hơi cúi đầu.
224 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dứt lời, anh xoay người chuẩn bị rời khỏi thư phòng, đột nhiên nhớ ra điều gì nhìn Hoắc Nghiệp Hành hỏi: “Ông nội, cháo gà lần trước bỏ thuốc cũng là ông bảo bà Trương làm?”
Lần trước anh thấy Lê Hiểu Mạn ở đó, giờ nhớ lại, mới biết ngày đó anh đã nghi oan cho cô, với tính cách của cô, sao có thể bỏ thuốc?
Hoắc Nghiệp Hành thấy anh hỏi chuyện lần trước, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Sao? Lần trước có phải cháu lại không nắm chặt cơ hội không?”
“Cháu.
225 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đến phòng, thấy cửa phòng đang khóa chặt, anh đạp cửa, điện cuồng đạp.
Khí thế khiếp người và tiếng động làm người làm ở đây bị đánh thức, bao gồm cả Hoắc Nghiệp Hành và Lý Tuyết Hà.
226 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Tuyết Hà thấy Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng thì mắt trợn lên, nổi giận mắng: “Tiểu tiện nhân, sao Vân Hy lại cưới một đứa hèn hạ như cô chứ, cô muốn hại chết Vân Hy phải không?”
Dứt lời, bà ta giơ tay lên đánh Lê Hiểu Mạn.
227 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn màn hình tối đen, nước mắt cô chảy xuống càng nhiều hơn, anh chưa bao giờ bỏ lỡ điện thoại của cô, nhưng lần này lại nhẫn tâm đến vậy, cho dù cô có gọi thế nào anh cũng không nhận, cũng không mở máy.
228 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo giận tái mặt, ánh mắt tàn ác nhìn Lạc Thụy, môi mỏng vẽ ra một độ cong mị hoặc: “Muốn tôi đá cậu xuống?”
Thấy được ánh mắt anh hung ác Lạc Thụy rùng mình một cái, hai con mắt cười híp lại thành một đường: “Tổng giám đốc, không cần ngài đá, tôi bây giờ sẽ xuống ngay.
229 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy vẻ mặt Lê Hiểu Mạn hờ hững, chau mày lại, anh lấy điện thoại bị hư đưa cho Lê Hiểu Mạn, mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Không phải anh nhẫn tâm không nghe điện thoại em, mà do điện thoại hư.
230 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Với nụ hôn của anh, Lê Hiểu Mạn không bài xích, cô vốn muốn nhào tới chủ động, nhưng đối mặt với nụ hôn bá đạo nồng nhiệt như vậy, dược tính lại phát tác khiến cô biết đẩy anh ra là chuyện khó khăn đến thế nào.
231 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không thể vào Hồng Hoa Uyển, Hoắc Vân Hy xuống xe, xanh mặt, hai tay kéo bảo vệ tới, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: “Người vừa rồi đi vào có phải tên là Long Tư Hạo không? Có ai tên là Lê Hiểu Mạn ở đây không? Bọn họ ở cùng một chỗ?”
Bảo vệ thấy sắc mặt cậu xanh mét, dáng vẻ như muốn giết người, kinh ngạc nhìn cậu ta một hồi, cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Long tổng Lê tiểu thư ở đây, ở cùng nhau.
232 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt của Long Tư Hạo lạnh lùng lẫm liệt, môi mỏng âm lãnh cong lên: “Mục đích của tôi không phải là để kiếm tiền. ”
Sau đó, anh bảo Lạc Thụy tới Hồng Hoa Uyển lấy video Hoắc Vân Hy đánh nhân viên an ninh.
233 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn tưới nước cho hoa cỏ xong, lúc tiến vào thư phòng, Long Tư Hạo đang nghe điện thoại.
Thấy cô đi vào, Long Tư Hạo nói đôi câu rồi cúp máy, anh nhu hòa nhìn cô, vươn hai cánh tay vững chắc ra, anh cong môi cười, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Tới đây.
234 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy cô nghi ngờ, Long Tư Hạo duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực, vùi tay vào mái tóc của cô, nhu hòa liếc nhìn cô: “Ngoan! Chuyển nó cho anh, anh sẽ trả em năm mươi triệu tiền chuyển nhượng cổ phần, được không?”
“Năm mươi triệu?” Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc liếc nhìn anh, mặc dù cô là người ngoài nghề với chuyện cổ phần cổ phiếu này, nhưng theo tình huống cổ phiếu của tập đoàn Hoắc thị sụt giảm như bây giờ, thì giá trị mà 15% cổ phần cô đang cầm không đến 50 triệu.
235 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô hơi nghiêng người, đang chuẩn bị đắp kín chăn cho ông, Hoắc Nghiệp Hoằng liền mở hai mắt ra, giờ phút này đôi mắt quắc thước ngày xưa đã yếu ớt không còn ánh sáng.
236 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ông ta kinh ngạc nhìn anh, gương mặt già nua hiện lên vẻ mặt nghiêm khắc: “Tư Hạo, cháu làm tất cả là vì…. Mạn Mạn sao? Một người đàn bà? Cháu đừng quên cháu… dù cháu không mang họ Hoắc nhưng mà cháu.
237 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vừa nãy anh còn ôm Lê Hiểu Mạn lên lầu, hiện tại muốn bà ta đồng ý để con trai bà ta ly hôn với Lê Hiểu Mạn, xem ra bà ta nghi ngờ đúng, quả nhiên bọn họ âm thầm ngoại tình ở chung một chỗ.
238 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàng lông mi của cô như cánh bướm rung động, đôi môi hé mở: “Tắm trước đi, em mệt. ”
Long Tư Hạo thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, anh nheo mắt, đôi mắt như hố sâu sâu thẳm, môi mỏng dán sau lỗ tai cô, âm thanh khàn khàn vang lên: “Hiểu Hiểu, anh nói rồi em trốn không thoát đâu.
239 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cả ngày, cô đều trong trạng thái mộng hồ, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.
Chỉ cần điện thoại vừa vang lên, cô liền nhận ngay lập tức, chẳng qua mỗi lần tiếp điện thoại xong, hai mắt cô đều thoáng qua vẻ mất mát, nhíu mày.
240 Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh: “Em có kêu tên người đàn ông khác trong mộng sao? Em kêu ai?”
Ánh mắt Long Tư Hạo sắc bén nhìn cô, môi mỏng mím chặt, giọng có chút âm dương quái khí: “Trừ người đàn ông đến bây giờ em vẫn nhớ không quên kia, còn có ai?”
Nghe ra chua xót trong giọng anh, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, không hiểu hỏi: “Em nhớ không quên ai?”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đường nét tuấn mỹ cứng rắn lạnh lẽo thêm, nhưng mím môi không nói.