1 Bất quá đó chỉ là một buổi chiều thứ 6 rất bình thường, Nhâm Tư Đồ đến phòng khám tâm lý lại gặp một bệnh nhân có chút không bình thường. Thật ra vào tuần trước ngay từ lúc nhận chức, Tư Đồ đã nhận được bệnh nhân này từ phòng bệnh khác chuyển tới đây.
2 Nhậm Tư Đồ cho xe dừng bên vệ đường trước cổng nhà trẻ, nhìn những đứa bé chen chúc nhau đi về phía cổng trường, cô cố gắng xuyên qua đám trẻ đang nhốn nháo để tìm hình bóng một cậu bé.
3 Tài xế rất nhanh tìm được một chiếc ô lớn màu đen, xuống xe vòng qua phía cửa ghế sau che cho anh, Thời Chung nhẹ giọng ngăn cản. “Không cần, để tôi. ”Dứt lời thuận tay cầm lấy cái ô, mở cửa đi xuống xe.
4 “Không nhận ra tôi sao! Lớp trưởng…”Giọng nói Thời Chung cất lên có chút tự giễu, mang theo chút bất đắc dĩ và một chút châm chọc…Nhâm Tư Đồ có một chút sửng sốt, ngẩng đầu ên nhìn mặt đối phương, trong đầu rất nhanh tìm ra khuôn mặt này trong trí nhớ của mình, cực kì kinh ngạc đến há hốc, nhưng lại vì quá kinh ngạc mà không nhớ nổi tên họ của người ta.
5 Nhậm Tư Đồ ra khỏi nhà hàng đã chạy thẳng tới nhà của bệnh nhân, cô ấy uống thuốc an thần xong thì đi ngủ, người mở cửa tiếp cô là mẹ của bệnh nhân. Đây là một người phụ nữ trung niên, có mái tóc hoa râm.
6 “Thời Tổng? Thời Tổng?”Cho đến khi thư kí Tôn gọi lần thư tứ, Thời Chung mới hồi phục tinh thần, dùng đôi mắt sắc lạnh quét về thư kí Tôn, thư kí Tôn trong lòng có thứ gì đang rơi “Lộp bộp”, ông chủ của anh….
7 Thời Chung bị cơn đau đầu như muốn nứt ra làm cho tỉnh giấc, anh chống tay ngồi dậy, sáng sớm ánh nắng từ khung cửa sổ gần đó hắt vào người anh phủ xuống ghế sofa một cái bóng nghiêng dài như nhắc nhở một ngày mới đã đến, tất cả đều đắm chìm trong màu vàng rượu ấm áp, bao gồm cả khay trà, chén nước trước mặt anh….
8 Mấy ngày nay, Nhậm Tư Đồ sắp bị lời niệm "Kim Cô chú" làm cho tâm trí bị lao lực tới mệt mỏi rồi ——"Sau ngày kia là Chủ nhật rồi. . . !""Ngày kia là Chủ nhật rồi.
9 Nấu nướng tuyệt đối chính là tử huyệt của Nhậm Tư Đồ, trời chưa sáng hẳn cô đã tỉnh ngủ, vừa nghỉ tới buổi cơm trưa kia thì cơn thèm ngủ đã bay mất tới tận đâu rồi.
10 Tư Đồ sau đó theo vào phòng bếp, lúc này Thời Chung đã bắt đầu rửa rau rồi, hẳn là nghe tiếng bước chân của cô, anh quét mắt qua nguyên liệu nấu ăn, cũng không quay đầu lại, hỏi: "Món ăn mặn liền làm phấn chưng sườn, Coca chân gà, cá trích kho tàu, ba loại có đủ hay không?" (eo, mấy món này lạ quá, mình chưa nghe qua, mà cũng không biết có đúng không nữa, bạn nào biết thì góp ý ình nhé)"Thật là thật xin lỗi, anh là khách, vậy mà lại để cho anh phải xuống bếp.
11 Trước cửa một quán đồ nướng, người phụ nữ từ trên xe taxi vừa đỗ lại nhanh chóng xuống xe, chạy vào trong tiệm. Cô đội nón len, đeo kính gọng đen, mặc một cái áo lông dài tới mắt cá chân, đi một đôi giày trắng, cả người từ đầu tới chân gần như kín mít.
12 Editor: Nguyen NguyenBeta: tiểu an nhiNhậm Tư Đồ thay quần áo xong từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế salon đều quay đầu lại nhìn cô.
13 Editor: SandyThù lao?Tư Đồ sửng sốt một chút, ngay sau đó cười hỏi: "Nói như thế sao giống như Tôn Dao đem tôi bán cho anh vậy?"Anh cười cười, cũng không còn giải thích.
14 Edit: tiểu an nhiNhậm Tư Đồ nhớ là đã từng nghe qua ở đâu đó, một nụ hôn chân chính thực sự là chỉ trong nháy mắt khi môi của bạn và người đó chạm vào nhau, đầu bạn sẽ "Oanh" một tiếng vang lên.
15 Edit: tiểu an nhiHôm nay, Nhậm Tư Đồ vừa tiễn người bệnh nhân đầu tiên ra về thì đúng lúc nhìn thấy phòng làm việc phía đối diện, Mạc Nhất Minh cũng đưa bệnh nhân ra ngoài.
16 Editor: Sandy"Em đã đến rồi. . . . . . "Thời Chung nhẹ nói, thậm chí cười một chút, hình như đối với chuyện cô đột nhiên đến một chút cũng không ngoài ý muốn.
17 Edit: tiểu an nhiNhậm Tư Đồ cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Đây chỉ là một quán cà phê bình thường ở trên một con phố bình thường. Điều không bình thường ở đây chính là người đàn ông đang ngồi đối diện với cô.
18 Editor: SandyTư Đồ cũng không biết mình như vậy bao lâu, cho đến khi trong điện thoại truyền đến âm thanh nghi ngờ, thận trọng , thậm chí có chút không vui——"Em đang ở cùng ai?"Ngay ở một khắc đó, Tư Đồ hoàn toàn định thần lại, cô lại một lần nữa nhìn sau lưng Thời Chung thông qua kính chiếu hậu, lời nói Tưởng Lệnh Thần lại một lần nữa ở bên tai cô vang lên.
19 Tư Đồ và Thời Chung cùng nhau đi vào nhà trọ, cô gái kia vốn là đang lo lắng chờ đợi, thấy Thời Chung không phải trở về một mình, cặp mắt to mờ mịch liền nghi ngờ chuyển qua quan sát Tư Đồ một chút.
20 Edit: tiểu an nhiLúc về đến nhà thì đã qua 12 giờ đêm, nhưng Tầm Tầm vẫn rất hưng phấn, từ trong xe đi xuống, ợ lên no nê, cười hì hì đối với Thời Chung nói: "Chờ đến tết âm lịch, chúng ta cùng nhau đi đốt pháo hoa nha!"Cậu nhóc hứng trí còn hẹn trước cả lịch mùa xuân nữa, Tôn Dao đứng ở bên cạnh bật cười, trên tay xách một túi lớn có rất nhiều hộp thức ăn bên trong: "Đúng là tiểu quỷ tham ăn, đã ăn nhiều lại còn lấy phần về lớn như vậy.