1 “ Em gái nhỏ, em nghỉ ngơi cho tốt, một lúc sau anh sẽ mang bánh Tart cho em. ”“ Em gái nhỏ, em muốn ăn gì vào bữa khuya? Sủi cảo tôm của Khôn Ký được không?.
2 Bà Phương vừa gọi điện cho cô, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ bảo rằng Chung Tĩnh Văn đã về nhà rồi, nãy giờ bà quên không gọi báo cho cô. Vậy ra, việc cô đến Dao Trì hầu rượu hoàn toàn vô ích, vì dung mạo cô có chút "nam tính" nên "may mắn" chẳng được ai gọi cả.
3 Tuân theo chủ nghĩa thề không cúi đầu trước các thế lực thù địch, Chung Tĩnh Trúc nhẫn nhịn ba ngày, suốt ngày sống trong lo sợ bất an, chỉ sợ ông thầy bỗng dưng máu huyết dâng trào muốn kiểm tra thẻ ngành.
4 Chung Tĩnh Trúc cảm thấy mình lại gây họa, miếng băng gạc trắng tinh trên vết thương mơ hồ lấm tấm đỏ. "Xin. . . xin lỗi, tôi không cố ý. " Cô luống cuống tay chân đỡ lấy cổ Lệ Tô Liêu để anh ngồi dậy, cô dùng lực khỏe đến nỗi suýt làm cổ anh đứt ra khỏi người.
5 Trong phòng khách, Phương phu nhân luôn mồm tuôn ra những ngôn từ cay nghiệt, Chung Tĩnh Trúc không nói một tiếng đi về phòng của mình, cô có rất ít đồ, hai ngăn tủ để đồ trống rỗng.
6 Mắt Chung Tĩnh Trúc chẳng khác gì gấu trúc, tối qua cô mất ngủ chỉ vì hai chữ: bữa sáng. Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng từ nhỏ côi cút một mình sống trong ra đình nhưng điều kiện của nhà cô rất tốt,cha cô lại yêu quý con gái nên thường xuyên che chở cho cô, sau khi cha cô mất, ở cùng mẹ kế thì dù có là một cây kim sợi chỉ cũng bị lôi ra so đo, ngay cả nấu cơm cũng chỉ cho cô ít dầu vài lá cải để nấu ăn, đúng là thủ đoạn tàn ác muốn diệt tài nghệ nấu ăn của cô.
7 "Đi theo tôi. " Chung Tĩnh Trúc đang đứng trước máy giặt cho nước giặt quần áo vào, Lệ Tô Liêu bỗng xuất hiện với vẻ mặt lo lắng không yên, anh kéo tay cô đi, cô trơ mắt nhìn cả đống nước giặt quần áo ừng ực ừng ực chảy vào không ít, lòng thầm mong đống quần áo của Lệ Tô Liêu sẽ không bị tẩy trắng hết.
8 "Chung Tĩnh Trúc?" Phan Mật giống như là phát hiện ra đại lục mới, kéo tà váy dài đi vòng quanh cô vài vòng "Cô đừng nói với tôi là cô cũng muốn lên sân khấu.
9 Chung Tĩnh Trúc tự ình là thông minh, lái xe vào con đường nhỏ, đi vào mà không phát hiện ra đó là đường cùng lại không biết quay đầu xe, kết quả là làm hỏng hai cái đèn sau của xe.
10 (*) Windsuit Flying: cụ thể đây là một môn thể thao cực kỳ mang tính phiêu lưu mạo hiểm, thích hợp với những người muốn tận hưởng cảm giác được bay lượn trên bầu trời, khao khát tự do, muốn chơi trò chơi này bạn sẽ mặc một bộ quần áo kết liền tay chân, tạo cả cơ thể thành một mặt phẳng liền, cản gió.
11 “ Uh, đúng thế. ” Đạt được mục đích, Lệ Tô Liêu cũng không cần phải diễn kịch. “ Tôi không nhảy. ” Chung Tĩnh Trúc bấu chặt vào lan can, tỏ vẻ: Anh không thể làm gì được tôi đâu!.
12 "Là người nhà?" Đàn anh Triệu kinh ngạc, đẩy Chung Tĩnh Trúc, " Em gái nhỏ, để anh lấy khẩu cung hai tên này, em và người kia, à. . . anh rể về trước nghỉ ngơi uống trà trò chuyện đi.
13 Có thể do đã rất lâu cô không nhớ đến những chuyện xưa cũ này, nên rất nhiều kí ức cứ chen chúc ùa về trong đầu cô khiến nó đau như muốn nổ tung, lúc lấy lại tinh thần thì trời đã sáng.
14 "Haizz. . . " Chung Tĩnh Trúc buông đũa, phùng má, vẻ mặt nhìn là đang lo lắng không biết ăn xong có bị ngộ độc không. Lệ Tô Liêu rất nghi ngờ không biết anh có phải vốn bị đứt dây thần kinh nấu nướng hay không, mặc dù từ trước đến giờ anh biêt mình vốn chả có loại dây thần kinh này.
15 Ngày thường trường đại học kiến trúc T với cảnh đẹp mê hồn đã hấp dẫn không ít du khách, huống hồ hôm nay lại có lại có buổi hội họp lớn như vậy, vườn trường khắp nơi đều chật kín người, tìm một đứa trẻ quả thực rất khó.
16 "Nó. nó mới mấy tuổi. " Chung Tĩnh Trúc mới nói có mấy chữ mà đã cắn trúng đầu lưỡi liên tục vài lần. "Em bảy tuổi!" Phương Tuấn ngẩng đầu, bắc bẻ cô bằng giọng trẻ con ngây thơ vô cùng.
17 Ăn xong bữa cơm chiều, bạn nhỏ Phương Tuấn tuyên bố một tin tức nhẫn tâm vô cùng, cậu bé sẽ ở lại đây,đến khi nào buổi hội thảo kia kết thúc, cũng tức là sẽ ở đây ba ngày ba đêm!Chung Tĩnh Trúc hết lời để nói, tiểu yêu quái này sao có thể nhiệt tình ra sức bắt nạt cô đến thế, tuy rằng ở đây có Lệ Tô Liêu bảo vệ nhưng cô lại không đấu thắng một đứa trẻ mới có bảy tuổi, thật sự là quá tổn thương lòng tự trong của cô.
18 "Chị có ăn không? Không ăn thì cho em đi!" Phương Tuấn rất thích đồ ngọt, vừa ăn xong cái của mình, liền nhớ đến cái trên tay Chung Tĩnh Trúc, Chung Tĩnh Trúc rút tay lại: "Đây là tiên nữ nhỏ tặng chị.
19 Ch Chung Tĩnh Trúc cảm thấy có chút bối rối, hai người ngồi cùng ở chiếc bàn ăn chưa đến nửa mét, khoảng cách gần đến vậy, thế mà không tìm được đề tài để trò chuyện, đúng là xa cách nhiều năm không phải chỉ gặp mặt một hai lần là có thể rút ngắn khoảng cách.