901 - Không có chuyện gì, đã qua rồi…Nhìn Từ Chỉ Đồng nhào vào ngực mình khóc không ngừng, vẻ mặt Diệp Khai thật xấu hổ. Từ Chỉ Đồng khóc dữ dội, nước mắt chẳng khác gì nước chảy, còn ôm chặt hắn không chịu buông tay, chẳng khác gì đang đeo cứng trên người hắn, ngay cả áo sơ mi của Diệp Khai cũng bị ướt đẫm.
902 Nhóm cảnh sát chia thành hai đường, một nhóm đi theo Đặng Kim Hữu suất lĩnh tới thẳng trong nhà Tống Hỏa Sinh, một nhóm khác theo Diệp Khai suất lĩnh đi tới công ty Lập Tín điều tra bằng chứng.
903 Đối với thái độ của Đông Sơn Hổ, Diệp Khai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì đi tới tình trạng như Đông Sơn Hổ cho dù có muốn lui lại cũng không phải là chuyện dễ dàng, hắn chỉ có thể đánh cược một lần, đánh cược Tống Lâm Sinh có thể đối kháng Diệp Khai.
904 - Áp lực có lớn tôi cũng chịu được, đơn giản chỉ cần đổi thêm mấy người mà thôi!Diệp Khai tỏ vẻ:- Trong nước thứ gì không nhiều, nhưng cán bộ nhiều, nhân tài rất nhiều!- Cậu nói gì vậy…Bí thư Nhạc Sơn ho khan một tiếng nói:- Làm việc không thể xằng bậy như vậy, tôi để cho đồng chí Tần Phương Trần đi trước Đông Sơn tọa trấn, cuối tuần là bí thư thành ủy có thể tới nhậm chức rồi, trong lòng cậu có tính toán đi!- Nhạc bí thư, ông làm như vậy đúng là không phúc hậu!Diệp Khai biểu thị vẻ bất mãn của mình.
905 - Ồ?Diệp Khai vừa định hỏi vì sao cô lại ở trong nhà tôi, nhưng lập tức liền nhớ ra ngày hôm qua mình cho hai nàng đến ở trong biệt thự chính là vì lo lắng người của hai anh em Tống thị sẽ bất lợi đối với hai nàng.
906 - Tình huống của Sĩ Vinh tốt hơn chút nào không?Long Chính Tiết dò hỏi Cù Hữu Nghĩa. - Vẫn là như thế, không có chút khởi sắc. Nhắc tới chuyện này tâm tình Cù Hữu Nghĩa không khỏi có chút nặng nề.
907 Long Chính Tiết vừa mới quay về Ủy ban thành phố, liền nhận được điện thoại của thư ký trưởng Tỉnh ủy Chu Tử Kiện, nói bí thư Nhạc Sơn triệu tập hội nghị ủy viên Tỉnh ủy cùng những cán bộ trọng yếu phó tỉnh cấp dự họp.
908 Sau khi Long Chính Tiết trải qua suy nghĩ tính toán kỹ lưỡng, quyết định trì hoãn công tác khảo sát thành phố Đông Sơn. Hắn đã nghĩ thật rõ ràng, hiện tại thành phố Đông Sơn chính là thùng thuốc nổ, không biết lúc nào sẽ bị nổ tung, lúc này đi xuống thành phố Đông Sơn tất nhiên sẽ lâm vào cuộc phân tranh của nhóm lãnh đạo trọng yếu thành phố Đông Sơn.
909 - Người sợ nổi danh heo sợ mập ah…Diệp Khai hít sâu một hơi. Người khác thì lo lắng thanh danh của mình không đủ vang dội, đi tới chỗ hắn lại hi vọng mưu cầu thành phố Đông Sơn ngày càng phát triển, làm ra chiến tích, đối với việc nổi danh gì đấy xác thực là hắn không cần tới, thậm chí là có chút ít bài xích.
910 - Chị dâu…Đột nhiên từ trên lầu truyền xuống thanh âm của Từ Chỉ Đồng. Hai người trong phòng bếp lập tức thanh tỉnh lại trong cơn mê loạn, liền phát hiện tình huống phi thường bất ổn.
911 Sáng sớm hôm sau Diệp Khai đã đi tới Ủy ban thành phố gặp bí thư Tần Phương Trần. - Về vấn đề của Tống Lâm Sinh, hiện tại đã tra xét ra một ít tình huống, khá nghiêm trọng!Tần Phương Trần gọi Diệp Khai ngồi xuống, nói:- Ý kiến của tôi là nhanh chóng tra xét chứng cớ, sau đó chuyển giao tư pháp xử lý, trước đó phải miễn trừ chức vụ của hắn, đề nghị khai trừ đảng viên, cậu thấy thế nào?- Tôi ủng hộ quyết định của lãnh đạo, cứ làm như thế thôi!Diệp Khai đương nhiên không có gì phản đối.
912 - Sao vậy, huyện Phương Thạch xảy ra vấn đề?Bí thư Tần Phương Trần uống hớp nước trà cau mày dò hỏi. Huyện Phương Thạch khác với huyện Từ Lăng, quặng mỏ tại huyện Phương Thạch tương đối ít, nhưng xí nghiệp gia công thì lại nhiều hơn một chút, nông thôn nhân khẩu nhiều, vùng núi lại không ít, theo địa vực nhìn lại còn lớn hơn cả huyện Từ Lăng cơ hồ là gấp đôi.
913 - Diệp chủ tịch, bản án xử lý như thế nào rồi?Nhìn thấy Diệp Khai trở về, Từ Chỉ Đồng không nhịn được hỏi thăm một tiếng. Tuy tâm tình nàng đã bình phục lại, nhưng Từ Chỉ Đồng đối với vụ án này thật sự quan tâm, một mặt là vì vụ án không kết thúc thì nàng vẫn không thể quay về nhà, một phương diện khác là bởi vì nàng vẫn không cách nào tiêu tan ý nghĩ về Đinh Tử Sơn.
914 Tới lúc ăn cơm trưa, Diệp Khai cảm thấy không khí có chút quái dị. - Sao Chỉ Đồng không ăn đồ ăn vậy?Diệp Khai nói:- Không ăn không được đâu, thiếu dinh dưỡng, giảm béo cũng không cần nhịn ăn, nên chú ý bảo trì cân đối.
915 Nếu như Đặng Kim Hữu không nói sai thì kế hoạch lần này của huyện Phương Thạch có căn cứ theo khoa học, ít nhất Diệp Khai cho rằng việc giao trồng cây đào mật gì đó trong huyện vùng núi xác thực là phương pháp kiếm tiền rất tốt.
916 Hơn bốn giờ chiều, ở trong phòng làm việc Diệp Khai nhận được hai cuộc điện thoại trọng yếu, một là Bùi Quân Thu gọi tới, nói một phân công ty ở phía nam xảy ra chút vấn đề, nàng cần đi qua xử lý một chút, hành trình Đông Sơn phải hoãn lại mười ngày.
917 Lúc ăn cơm chiều, Diệp Khai gọi chút bia uống. Nhìn thấy bia ướp lạnh đặt trên bàn, Điền Thanh có chút hoài nghi hỏi thăm:- Diệp chủ tịch, không phải anh nói trong lúc làm việc cấm uống bia rượu sao?- Phải, có việc này.
918 - Hình như đã xảy ra chuyện gì đó phiền phức…Nhìn thấy Diệp Khai cau mày đi lên lầu, Điền Thanh nói với Từ Chỉ Đồng. - Chủ tịch một thành phố đó thôi, nhất định phải vô cùng bận rộn!Từ Chỉ Đồng vô ý thức trả lời, hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ tới việc có thể đến đài truyền hình Minh Châu thực tập.
919 Rạng sáng hôm sau Diệp Khai theo thường lệ tổ chức hội nghị thường ủy. Nguyên nghĩ sẽ không có việc gì lớn, chỉ bàn công tác ngày thường, làm ra chút biểu quyết gì đấy, nhưng không nghĩ tới phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải lại nêu lên một vấn đề.
920 - Cái gì?Mọi người nghe xong tất cả đều ngạc nhiên. Hội nghị thường ủy, mỗi người một phiếu, không phân biệt lớn nhỏ, dù là bí thư thành ủy có dư được một quyền phủ quyết, cũng không thể chuyên dùng, nếu không sẽ bị người chê cười là không cách nào khống chế cục diện, đồng thời sẽ bị người cho rằng lộng quyền độc hành, cho nên ở tình huống bình thường, quyền phủ quyết của bí thư thành ủy chẳng khác gì đạn hạt nhân, chỉ dùng uy hiếp mà rất ít sử dụng.