161 Quét dọn cho tới khi trời sáng hẳn, mặt trời sắp lên cao thì đường phố đã sạch sẽ tinh tươm, không còn nhìn thấy cái gì gây ngứa mắt nữa. Lúc này có gần một trăm dân phu chia thành hai người một tổ, vừa xách thùng nước lớn, vừa dùng gáo đổ lên những phiến đá lót đường.
162 Thẩm Mặc vẫn mặc trang phục sinh viên của y tại phủ học cung, Thẩm Hạ cũng không mặc áo quan, mà đầu đội khăn, thân mặc áo trường sam màu xanh, chân đi giày ống cao, trang phục của tú tài.
163 Giao hết ấn tín con dấu, Triệu Văn Hoa mặt mày chân thành nói:
- Ân điền lần này của ngươi hoàn toàn do lọt vào mắt xanh của Nghiêm các lão, làm ngươi phải biết tri ân báo đáp.
164 Mặc dù cái chức Chiết Giang tuần sát của y không phẩm không cấp, nhưng nó quý ở chỗ hoàng đế khâm mệnh, cho nên không thiếu cái gì, bảy tên hộ vệ, một thư lại, một đánh xe, một tùy tùng.
165 Vạn lần không ngờ chỉ một câu lời khen kiểu tự chê bản thân của mình lại gây ra chuyện, Thẩm Mặc thấy hai nắm đấm do như hũ dấm của Du Đại Du xòe ra lại siết vào, siết vào lại xòe ra, cứ như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
166 Thoáng cái thêm nhiều người như vậy, tất nhiên không thể ở trong nhà, Thẩm Mặc liền tới chỗ luyện quân, vừa có thể ở được, lại có thể huấn luyện. Y còn mượn của Du Đại Du một bách hộ tới làm giáo quan, giúp Thiết Trụ thao luyện ba mươi thân binh kia.
167 Mây nặng nề, trời không sao, gió thét gào quét qua, còn mang theo sương giá đóng trên mặt đất.
Đúng thế, mùa đông đã phủ xuống rồi, lúc này Giang Nam mặc dù không giá lạnh như ở phương bắc, thậm chí là trên cành cũng chưa rụng hết, nhưng từng trận gió lạnh mang theo nước mưa vẫn như đam vào xương người ta.
168 Sau khi rời Bình Hồ, Thẩm Mặc liền dọc theo bờ biển vừa đi vừa xem xét, thủ thành đường đều hoanh nghênh, thịnh tình khoản đãi, thực sự mong vị đại nhân trẻ tuổi thay trời tuần thị này có thể đem công tích cùng khó khăn của mình chuyển lên cho trời nghe.
169 Trong đêm mưa gió, tất cả mọi người đều ghé mình bên đống lửa ngủ, Thẩm Mặc lại chìm trong hồi ức. . .
Ba tháng qua, cuộc chiến vui buồn lẫn lộn như bảo vệ Hải Diêm thực sự đã quá nhiều.
170 Thường mà nói, con người tỉnh lại, phản ứng đầu tiên phải là hoang mang nhìn bốn phía nói:
- Nước. . Nước. . .
Nhưng nữ tử này thì khác, nàng chỉ rên một tiếng, liền cuộn chặt người, hai tay ôm lấy gối, không ngẩng đầu cũng không nói chuyện.
171 Quyết định chia nhau ra hành động, bữa cơm đó không ăn nữa, Thích Kế Quang đem thức ăn còn lại ban cho tướng sĩ, một canh giờ sau liền nhổ trại đi trước.
172 Vì thế ghi chép sau cuộc chiến của Thẩm Mặc là : Hai vị tham tướng tuy phục kích, giặc Oa thua chạy, quân Thích tuy không bại, nhưng cũng không dám tiến, địch thoát hết.
173 Có vứt bỏ mới có thu hoạch, người trưởng thành thực sự không ham cầu bù đắp toàn bộ thiếu sót trên đời, chỉ kết hợp tình hình thực tế, lấy ra phương án thiết thực nhất mới là thái độ làm việc thực sự.
174 Khi Thẩm Mặc hoàn thành báo cáo, Luyện Binh Đại Kế của Thích Kế Quang mới bắt đầu viết, thấy y thu dọn giấy bút, hoạt động gân cốt, Thích tướng quân cười khổ:
- Sớm biết thế hai chúng ta đổi chỗ, để huynh viết cái thứ này rồi.
175 Nghe Thẩm Mặc nói hết, sắc mặt Hà Tâm Ẩn biển đổi hồ lâu, cuối cùng nổi giận:
- Ta có lòng tốt đối đãi, sao cô ta còn muốn lừa ta?
Nói rồi đứng bật dậy:
- Ta đi tìm cô ta hỏi rõ ràng! Rốt cuộc muốn giả mưu ma trước quỷ gì.
176 Đám lính thủ vệ càng trợn mắt há mồm là tổng đốc đại nhân không ngờ đích thân ra nghênh đón vị đại nhân trẻ tuổi này, còn nắm vai y cười ha hả:
- Chuyết Ngôn này, cậu làm lão phu đợi lâu quá đấy.
177 Trương Kinh cười khà khà:
- Trong này có một điển cố, nói Tây Thi sau khi gíup Việt Vương diệt ngô, Việt Vương muốn đón nàng về nước, nhưng vương hậu sợ Tây Thi về được sủng ái, uy hiếp địa vị của mình.
178 Một chút ánh sáng yếu ớt được thắp lên, nhưng càng làm đại điện Ngọc Hi Cung trở nên âm u.
Ánh lửa như hạt đậu được đốt lên mới làm mắt Lý Phương loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng, mặt ông ta trong nhợt, trán đầy mồ hôi, nhưng không lo lau đi, mà dùng tốc độ nhanh nhất, đem ngọn nến vừa mới bị tắt châm lên.
179 Gia Tĩnh giận rồi, ông ta đứng bật dậy từ giường bát quái:
- Trẫm còn định giữ hắn lại ăn tết nữa cơ.
Gần như chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Tung mà chửi:
- Ngươi không cần thể diện, chẳng lẽ cũng muốn trẫm không có thể diện.
180 Nói thực ra bảo Nghiêm Tung là Đồ Long đao thì quá đề cao lão rồi, bởi vì quan viên vươn lên kiểu lão, không qua kiếp sống địa phương, không đảm nhận qua công tác hành chính cụ thể nào.