141 Đêm hè ngắn, trời đã tờ mờ sáng, ánh bình mình ở nơi này lặng lẽ chiếu xuống.
- Đi đi.
Thẩm Mặc nhẹ giọng nói:
- Nhờ cô đó.
Ân tiểu thư cúi gằm mặt, hỏi nhỏ:
- Vậy ngươi thì sao?
- Ta phải đuổi theo Trường Tử:
- Một mình hắn làm không được, ta phải phối hợp với hắn.
142 Vùng này sông núi đan xen, gò đồi mấp mô, không có chính nam chính bắc, đi tới phía nào nhìn cũng na ná như nhau, nếu như không có người dẫn đường, đúng là sẽ phải đi không ít đường đất oan uổng.
143 Tên thủ lĩnh giặc Oa hoàn toàn hài lòng vì tên tù binh dẫn đường, hiện giờ xem ra tên ngốc to xác này rất thành thật, bảo đi đâu liền đi đó, hơn nữa khi không ít thủ hạ của hắn bắt đầu thở dốc thì tên tiểu tử này mặt vẫn không hồng, hơi thở vẫn đều, thể hiện thể chất rất tốt.
144 Khi thủ lĩnh giặc Oa bảo Trường Tử nói vào trong thành, hắn liền giở lại trò cũ, hét:
- Ta dẫn đám giặc Oa đi một đường vòng lớn tới Hóa Nhân Đàn, các ngươi chọn đường tắt tới đó, đợi ta vào trong rồi thì rỡ cầu đi.
145 Trường Tử dẫn giặc Oa đi một vòng lớn khi ráng hồng đầy trời mới từ xa xa nhìn thấy cây cầu gỗ của Hóa Nhân Than.
Từ trưa hôm qua đuổi theo chiếc thuyền ba tầng, đám giặc Oa chưa dừng lại lần nào.
146 Bản Môn Lục Lang kề đao lên cổ Trường Tử, nhưng không vội chém, mà hát cực kỳ khó nghe, giọng kéo dài, âm thanh khàn đặc, giống như con vịt kêu vậy.
Hắn đang toàn tâm vào tiếng ca thì đám Oa giả xung quanh lần lượt che tai lại, trốn đi thật xa, nếu chẳng phải tên lên Lãng nhân này là cao thủ, bọn chúng đã sớm băm cả hắn ra thành từng mảnh rồi.
147 Khói súng chưa tan, một tiếng quỷ kêu vang lên bên tai Thẩm Mặc.
Cùng với tiếng kêu, một bóng người sũng nước từ trong khói chui ra, bổ thẳng về phía Thẩm Mặc, nhìn thanh đao sáng loáng trong tay hắn, Thẩm Mặc biết vừa rồi mình đã bắt chệch.
148 Đêm khuya, chiến trường bờ bắc lại tới hồi kịch liệt, nhất là vùng thượng du, cuộc chiến càng thảm khốc, đám hương dũng điên cuồng dùng trường mâu quét ngang mặt nước, nhưng trúc mâu đã ném sạch, không thể cung cấp hỏa lực hỗ trợ nữa, cho nên có không ít giặc Oa lẻn lên được trên bờ, nhào tới vung đao chém ngã một loạt.
149 Có Du Đại Du trong truyền thuyết mang theo ba nghìn binh mã tới, vậy không cần Thẩm Mặc chỉ huy bừa nữa.
Cho nên đem tình hình trình bày rõ ràng xong, Thẩm Mặc lấy cớ buồn ngủ, chuẩn bị đi tìm một chỗ đánh một giấc cho đã đời.
150 Ân tiểu thư sở dĩ không dám về nhà, nguyên nhân xét tới cùng do bốn chữ "miệng lưỡi thế gian. "
Chỉ cần bị người ta biết thuyền của nàng bị giặc Oa hành hung, nàng một mình thoát thân, tin đồn sẽ đổ tới ngợp trời.
151 Đám giặc Oa đi thẳng về phía đông, dọc đường cảnh điền viên như trong tranh vẽ, làm bọn chúng nhao nhao thề trở về sẽ chấn chỉnh quay lại cướp bóc một phen.
152 - Cha muốn xuất gia làm hòa thượng?
Mắt Thẩm Mặc tròn như hòn bi, hiển lên hình ảnh cha mặc áo cà sa, cạo trọc đầu, tay gõ mõ, miệng tụng kinh.
- Không phải như thế.
153 Hoàng đế triệu kiến gữa đêm khuya, song Nghiêm Tung không hề bất ngờ, mấy năm qua bệ hạ tu thần đạo, hỉ nộ vô thường, xuất thần nhập quỷ, giờ mới là giờ Tuất ( 7 -9 pm), có triệu kiến cũng chẳng có gì.
154 - Nói mau đi.
Gia Tĩnh cuối cùng cũng lên tinh thần, cười:
- Rót một chén Mộc Lộ cho các lão.
Hoàng Cẩm cười vâng lời, không bao lâu sau , dùng một chén trạm kim long và một chén bạc mộc mạc, rót Mộc Lộ trong vắt cho hoàng đế và các lão môi người một cốc, thứ đồ uống này êm ngon miệng, uống vào tòa thân khoan khoái.
155 Chớp mắt Thẩm Mặc đã về nhà được mấy ngày, vừa về nhà Thẩm Hạ liền đổ bệnh, ho mãi không ngừng, mời đại phu tới thì nói là chứng thần phá tâm thương, sợ hãi lo lắng.
156 - Trước tiên nói về cái dùng văn kiềm chế võ là tổ chế của thái tổ, để tránh quan quân kiêu ngạo, hiệu quả thực thi không tệ. Nhưng khiến cho kẻ ngoài nghề chỉ huy dân trong nghề, địa vị tướng lĩnh bị giảm sút.
157 Thẩm Mặc và Đường Thuẩn Chi nói những lời điều hòa một phen mọi người mới không chia tay trong bực bọi.
Nhưng cuối cùng Thích Kế Quang không hề nói tới kế sách bình Oa của mình, hiển nhiên là lòng tự tôn bị tổn thương rồi.
158 Hiện giờ đã tới ngày mùng một , ngày phủ học mở cửa, từ sáng sớm Thẩm Mặc mang sách vở đồ dùng, tới phủ học cung của Thiệu Hưng. Đương nhiên lần này đi cửa chính.
159 Lời phát biểu của tri phủ đại nhân kết thúc, huấn đạo đại nhân lại bảo án thủ ba kỳ thi dâng hương lên Khổng Tử, sau đó lên tiếng đảm bảo. Đường Thuận Chi người ta là tri phủ, có thể tùy tiện được, Thẩm Mặc y thì chẳng là cái quái gì, phải thành thực vái lạy hết một lượt, sau đó vội vàng đi xuống cho xong việc.
160 Đường Thuận Chi nói cho Thẩm Mặc biết, khâm sai đã tới địa phận Thiệu Hưng, lúc này đang đợi ngày lành vào thành.
Khâm sai truyền chỉ là đại biểu của hoàng đế, mặc dù là truyền chỉ cho nhà Thẩm Mặc, nhưng làm cả thành Thiệu Hưng đều trở nên bận rộn.