Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quan Cư Nhất Phẩm

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự
Số chương: 1882
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Những năm Gia Tĩnh thời Minh, đương kim thánh thượng bỏ bê chính sử, theo đuổi tu tiên, suốt ngày luyện đan hưởng lạc. Giao hết quyền hành cho phụ tử Nghiêm Tung khiến cho triều cương thối nát, hạng a dua xu nịnh, bất tài vô tướng nắm quyền cao chức trọng.

Danh sách chương Quan Cư Nhất Phẩm


Chương 195: Đô Đốc Và Kinh Lịch

201 Nghiêm các lão là đại thân đương triều hầu hạ hoàng đế lâu nhất, tắm thánh ân lâu năm. Ban đầu ngụ cư ở tây thành, mỗi lần hoàng thượng tuyên triệu, không kịp ngồi kiệp, liền cưỡi ngựa phó tới, để kịp tới theo lợi triệu vời.


Loading...

Chương 196: Cao Thủ Chân Chính

202 Lục Bỉnh mở báo cáo dầy ra, nhưng hiện giờ ông ta chẳng muốn xem tình thế địch ta ra sao, ông ta chỉ muốn biết một chuyện, đó là tên tiểu tử kia miêu tả chiến dịch Vương Giang Kinh thế nào.


Chương 197: Lần Kích Động Thứ Ba

203 - Là báo cáo của ai?

Gia Tĩnh hứng thú hỏi.

- Là khâm mệnh Chiết Giang tuần sát sứ của bệ hạ, Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn.

Lục Bỉnh cung kín đáp.


Chương 198: Hạ Thủ Lưu Tình

204 - Nhìn từ báo cáo của Thẩm Mặc, Trương Kinh đúng là gan nhỏ, tài cũng nhỏ, có chút ham hưởng thụ. Nhưng ông ta cũng làm một số việc thực, như từ khi ông ta tới nhậm chức, các phủ huyện đều gia cố phong ngự, không còn để phát sinh ra thảm cảnh phá thành.


Chương 199: Gửi Gắm Của Tổng Đốc

205 Mùa đông này ở Hàng Châu đặc biệt lạnh, tuyết rơi nhiều hơn mọi năm nhiều.

Nhưng thời tiết có tệ đến đâu cũng không ngăn được bước chân thoăn thoắt của A Man, cô bé mặc áo bào nhỏ đẹp đẽ, đúng giờ chạy tới phòng Thẩm Mặc, phát lời mời chân thành:

- Đại thúc, chúng ta ra ngoài chơi đi.


Chương 200: Giải Thoát

206 Vấn đề này quá lớn, Thẩm Mặc chỉ nói tận lực mà làm, nhưng không nắm chắc.

Trương Kinh kiên nhẫn khuyên y:

- Lang binh đều nghe Ngõa phu nhân, Thổ binh đều nghe Bành Minh Phụ, ta sẽ nói chuyện với cả hai người đó, chỉ cần Chuyết Ngôn vỗ về được cả hai người họ thì không có vấn đề gì.


Chương 201: Cảnh Còn Người Mất

207 Chiều hôm đó, Trương Kinh và Lý Thiên Sủng lên thuyền khách về quê, lúc này đây không có tiền hô hậu ủng, bách quan tiễn biệt, trừ mấy người mang từ quê hương tới, chỉ có Thẩm Mặc, Thang Khăc Khoan, Thích Kế Quang và Du Đại Du tới bến tàu tiễn chân.


Chương 202: Không Được

208 Nói tới điển cố mỹ lệ này Triệu Văn Hoa và La Long Văn reo hò tán thưởng, đều nói:

- Vậy nhất định phải thưởng thức lưỡi thơm mỹ nhân rồi.

Hồ Tôn Hiến cũng mỉm cười gắp một miệng vào bát chậm rãi thưởng thức.


Chương 203: Tim Ta An Định Ở Chốn Này

209 Thẩm Mặc nói như thế, Nhu Nương càng khóc dữ hơn.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Nhất định nàng ấy da mặt quá mỏng, xấu hổ không tiếp nhận được thay đổi lớn như thế.


Chương 204: Hôn Nhân Phong Kiến Hại Chết Người

210 Hắn như thế làm Thẩm Mặc hơi buồn, chỉ đành làm bộ như không có gì, hỏi:

- Huynh đệ, ngươi ở đâu?

- Trung quân.

Thẩm Mặc vội nói:

- Du tổng nhung cho ta nghỉ nửa tháng.


Chương 205: Bất An

211 Ăn xong bữa trưa không có mùi vị gì ở nhà Trường Tử, Thẩm Mặc cáo từ về nhà, mấy tên thân binh đang được Xuân Hoa chỉ huy dán đèn lồng, treo tranh tường, cười nói rộn rã, đầy không khí hân hoan ngày tết.


Chương 206: Mong Chàng Gặp Người Có Tình

212 Thẩm Mặc phát tiết một hồi, trong lòng thoải mái hơn nhiều, thấy sắc mặt con trai khôi phục lại vẻ bình thường, Thẩm Hạ dè dặt hỏi:

- Con à, cha hỏi con có tính toán thế nào?

Thẩm Mặc cười khổ:

- Thực sự hài nhi không có yêu cầu gì với hôn nhan cả, chỉ cần trông thuận mắt một chút, lòng dạ thiện lương một chút, đối đãi với người khác khoan dung, tốt nhất là hơi ngốc một chút, thì dù nàng ấy là ai cũng chẳng sao.


Chương 207: Thẩm Luyện Dâng Thư

213 Khi Thẩm Mặc đang rối bời vì chuyện cả đời, thì cách đó ngàn dặm, xảy ra một chuyện lớn thay đổi quỹ tích nhân sinh của y. . .

Đêm giao thừa năm Gia Tĩnh ba mươi ba, trong kinh thành đèn đuốc rực rỡ như ban ngày, cung Ngọc Hi trong Tây Uyển cũng vui sướng hân hoan.


Chương 208: Trong Mưa Gió

214 Biết chết chắc còn liên lụy tới người thân, Thẩm Luyện vẫn khảng khái mà làm. Người không hiểu không sao tin nổi, cho rằng ngu xuất bất chấp hậu quả. Nhưng với bậc sĩ phu một lòng thờ phục nho giáo, lấy đạo nghĩa thiên hạ là trách nhiệm của bản thân thì hoàn toàn có thể thấu hiểu, còn chuyện môn lấy một cái tên gọi là "biết rõ không thể mà vẫn làm"

Lục Bỉnh rất muốn cứu ông ta, nhưng quyền thể của Nghiêm các lão, Lục Bỉnh không chống lại nổi.


Chương 209: Tổ Chức

215 Thẩm lão gia biết được tin này sai Thẩm Kinh đi thông báo cho Thẩm Mặc. Thẩm Kinh vội vàng chạy tới Thẩm gia, xông vào thư phòng hậu viện, nói lới với Thẩm Chuyết Ngôn đang vừa ăn lạc vừa đọc sách:

- Hỏng rồi, nhị thúc của ta đã xảy ra chuyện.


Chương 210: Ta Phải Trở Nên Quan Trọng Hơn

216 Ba năm trước khi Thẩm Hạ phất lên, cứ tới ngày lễ tết là họ xa họ gần đều tới nhà, nhất là năm nay, Thẩm Mặc trúng tiểu tam nguyên, lại thành Chiết Giang tuần án, Thẩm gia càng người ra kẻ vào nườm nượp, người quen người không quen, họ hạng chọc sào không tới cũng đến bái phỏng, làm Thẩm Hạ vừa mệt vừa thỏa mãn hư vinh.


Chương 211: Định Đại Cục

217 Kết quả sau khi thảo luận làm người ta hài lòng, môn nhân Vương Học đồng ý giữ lại Lang Thổ binh, dốc lòng phối hợp với Thẩm Mặc, Vương Kỳ còn đại biểu cho mọi người, viết một phong thư chân tình khuyên nhủ Chu tổng đốc.


Chương 212: Mưu Trước Mới Hành Động

218 - Đây nên gọi là đánh rắn đánh dập đầu.

Hồ Tôn Hiến hứng thú hỏi:

- Phải đánh ra sao?

- Tay trái cầm gậy, tay phải cầm hoa tươi.

Thẩm Mặc cười.


Chương 213: Xuân Lên Đôi Bướm Lại Xum Vầy

219 Trăng sáng treo cao, sao trời lấp lánh, thời gian đã qua nửa đêm, nhưng mọi người đang nói hứng thú, không có ý dừng lại.

Đợi Từ Vị nói xong, Hồ Tôn Hiến cười khổ:

- Đều chẳng dễ làm gì.


Chương 214: Mấu Chốt Là Đây

220 - Ta nghe thấy tốt mà.

Thẩm Mặc cười:

- Sao lại bảo chỉ biết vòi tiền?

- Trong đó có ẩn ý đấy.

Thẩm Kinh cay cú nói:

- Thực tế đó là một cái bảng giá

- Tức là sao?

- Thập ngũ chí vu học, tức là muốn được vào lớp học phải lấy mười lăm lạng bạc ra báo danh đã, nếu không khỏi phải bàn.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Chích Thủ Già Thiên

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 334


Đế Trụ

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 100




Cực Phẩm Hôn Quân

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 104


Táng Minh

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 11



Thuỷ Hử Truyện

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 35


Say Mộng Giang Sơn

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 1328


Hòa Thân Tân Truyện

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 190