61 Tẩm cung bị thiêu trụi, Lộ Ánh Tịch theo mệnh lệnh của Hoàng đế, buộc lòng phải ở tạm Thần cung. Nữ tử trong chốn hậu cung này đều muốn trèo lên long sàng, còn nàng ngủ ở đó xương cốt lại ê ẩm, nhức mỏi.
62 Sau giờ Ngọ, Nam Cung Uyên đến thay thuốc cho Hoàng đế. Lộ Ánh Tịch trầm lặng đứng một bên, chỉ lẳng lặng nhìn. “Hoàng thượng, đây là thuốc kim thương[1] vừa được nghiên cứu, thuốc có hiệu quả tương đối nhanh chóng, nhưng lúc thoa lên sẽ hơi đau, mong Hoàng thượng cố chịu đựng.
63 Bên ngoài tiếng sấm bỗng nổ vang một tiếng, tia sét xé ngang bầu trời. Lộ Ánh Tịch giật mình run tay, liền điều khí tức thu tay về. Nàng đang làm gì vậy? Cuối cùng vì cái gì mà không kháng cự được mê hoặc của hắn, lại muốn ra tay hạ sát hắn? Nếu giết hắn lúc này, mọi âm mưu, kế hoạch nàng đã trù tính đều tan thành bọt nước sao? Đương nhiên, nếu Mộ Dung Thần Duệ băng hà, sẽ khiến triều đình và dân chúng đại loạn, nhưng cũng dẫn tới sự căm phẫn ngập trời của toàn thể quân dân Hoàng Triều.
64 Ánh chiều tà đỏ rực như máu, trải dài rộng khắp. Ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài cửa điện đến tận sâu bên trong. Những viên gạch bằng ngọc phát sáng màu vàng óng huy hoàng, thanh lạnh.
65 Lộ Ánh Tịch trầm tư đứng lặng, trong đầu bao ý nghĩ thoáng qua, lại vô cớ nhớ tới chuyện đã xảy ra trong Thái y viện. Sư phụ có khả năng sử dụng âm công để giao tiếp, chứng tỏ nội công của sư phụ đã hồi phục? Trong vòng hơn ba tháng hiệu quả của thuốc vẫn còn tác dụng, sư phụ lại tự mình phá bỏ phong bế huyệt mạch, quả thực khiến nàng lo lắng.
66 Như có một luồng khí nóng phả lên mặt nàng, nóng bỏng quái lạ không tên. Nàng dùng sức rút mạnh tay, trong lòng run sợ. “Hoàng thượng nắm chặt làm đau tay Thần thiếp.
67 Vết thương do kiếm gây nên của Hoàng đế ngày càng tốt hơn, nhưng đáy mắt chứa vài phần lo lắng. Lộ Ánh Tịch hiểu thấu nội tình, biết chắc chắn là vì chiến sự tại biên cương đang căng thẳng, làm hắn phiền não.
68 Khi đã ngồi trên kiệu, Lộ Ánh Tịch nhắm hai mắt, trong lòng bức bối, hỗn loạn. Nàng đang sợ điều gì? Vì cái gì nàng không dám nghe quá khứ đã qua của sư phụ? Nàng sao lại không hiểu cơ chứ, bản thân nàng nhất quyết không phải sợ không tiếp nhận được điều “kinh khủng” mà sư phụ đã nhắc tới, mà là…Nàng cho tới bây giờ cũng không ngờ, hóa ra tình yêu lại là việc kỳ diệu như vậy.
69 Diêu Hiền phi thong dong đến, áo váy lụa là trắng tinh khôi, càng tăng thêm vẻ thướt tha bồng bềnh nhưng hờ hững. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu!” Nàng ta vừa bước vào trong điện, liền lập tức quỳ xuống hành lễ, cung kính cúi đầu, nhưng mặt không chút biểu cảm.
70 “Ánh Tịch… Trẫm không thể…”Nàng đông cứng, gấp rút nhìn chằm chặp đôi môi đang mấp máy của hắn. Hắn muốn nói cái gì? Cái gì không thể?“Trẫm rất muốn… Thế nhưng không thể…”Lời nói mớ nhỏ bé và đứt đoạn, giống như đang nằm chiêm bao mà nói ra khỏi miệng.
71 Tiểu thái giám theo phía sau người đó, đang bất an vặn vẹo hai tay, cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Hoàng hậu thứ tội, nô tài thật sự đã ngăn cản Hiền phi nương nương, nhưng mà… Thế nhưng…”Lộ Ánh Tịch giữ sắc mặt bình tĩnh không lo âu, khẽ phất tay, ra hiệu cho hắn ta lui xuống.
72 Phượng Tê cung vẫn đang sửa chữa. Lộ Ánh Tịch đã sớm sắp xếp từ trước, không đem Tình Thấm đến Thần cung. Vì vậy nàng thuận tiện bảo Tình Thấm mang tin tức hộ tống Nam Cung Uyên trở về Ô Quốc đến cho Hi vệ.
73 Nam Cung Uyên đã rời hoàng cung được hai ngày thì đến ngày bảy tháng bảy. Lộ Ánh Tịch thức dậy sớm hơn mọi khi, trong lòng phập phồng bất an không rõ nguyên do, mí mắt giật giật liên tục, một loại cảm giác báo hiệu điềm xấu lan tràn từ đáy lòng.
74 Trời đêm màu tối như nước mát,Ngồi xem nàng Chức gặp chàng Ngưu. [1][1] Đây là 2 câu thơ được trích từ bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục. Phiên âm bài thơ:Ngân chúc thu quang lãnh hoa bình,Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh.
75 Trở lại Thần cung, Lộ Ánh Tịch đứng lặng trong đình viện không người, đứng cả buổi vẫn không động đậy, khuôn mặt thất thần. Sư phụ gặp nạn. Ngay cả mười Hi vệ cũng không bảo vệ được y? Thực ra chỉ dựa vào thực lực của một mình sư phụ, cũng có thể thuận lợi trở về Ô Quốc.
76 Còn chưa tra được tăm hơi Nam Cung Uyên, nàng đã nhận được một tin tức giật gân khác. “Tiểu Nam, ngươi đem đầu đuôi sự việc kể lại tỉ mỉ một lần xem. ” Lộ Ánh Tịch ngồi trên ghế lớn trong phòng, lông mày nhíu chặt lại.
77 Hoàng đế trở về từ Trai cung, sắc mặt không tốt lắm, không biết ở chỗ Diêu Hiền phi bị cái quái gì chọc giận. Lộ Ánh Tịch vẫn thảnh thơi lật quyển sách, cũng không nôn nóng hỏi han.
78 “Hoàng thượng không thiếu vàng bạc, cũng không thiếu mỹ nhân, chẳng hay Hoàng thượng muốn thứ gì chăng?” Lộ Ánh Tịch thần sắc điềm tĩnh, ngửa mặt nhìn hắn.
79 “Thật to gan, dám đùa giỡn Trẫm!” Hoàng đế cáu giận nói, bỗng bước nhanh tới trước, vươn tay muốn chùi mất cái nốt ruồi trên mặt nàng. Nàng nghiêng người tránh sang phải, không kìm chế được cười thành tiếng.
80 Hai người nằm sấp trên nóc nghĩa trang, vẻ mặt đều dè dặt, thận trọng đề phòng. “Ở đây chờ ta. ” Lộ Ánh Tịch nói bằng khẩu ngữ không tiếng động. Phạm Thống đôi mắt mở to, trợn trừng nhìn nàng, rất không tán thành việc nàng tự ý manh động.