41 Hoàng đế phất ống tay áo một cái, ý bảo bình thân. Lộ Ánh Tịch mím môi mỉm cười. Mắt đảo qua dòng chữ to trên biển điện. “Lan tràn cỏ mọc đầy đồng,Đẹp thay bỗng có một người,[1] Đây là bài thơ ca dân gian: “Dạ hữu mạn thảo” của nước Trịnh phong, bài thơ còn 2 câu cuối là: “Tình cờ gặp gỡ nhau đây, thỏa lòng ước nguyện mong chờ bấy lâu.
42 Trong thạch thất, Hi vệ nhất hào toàn thân nhuốm máu, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ hành sự bất lực, xin Công chúa điện hạ trách phạt. ”[1] Ngọa hổ tàng long: có nghĩa là “hổ nằm rồng ẩn” hay “đầm rồng hang hổ’, dùng để chỉ những nhân tài chưa bị phát hiện, cũng dùng để chỉ những người giấu diếm tài năng của mình.
43 “Ý của Hoàng thượng là?” Lộ Ánh Tịch nhìn lướt qua Tê Điệp đang rơi nước mắt, giọng điệu không khỏi trở nên lạnh lẽo. Nàng mặc kệ hoàng đế phong lưu đa tình như thế nào, nhưng đã là trượng phu, thì chuyện chính mình đã làm sao có thể chống chế.
44 “Lui ra. ” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, vươn tay đẩy cửa bước vào tẩm cung. Hoàng đế tới ngồi bên mép trường tháp, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy ôm ở trước ngực, nhẹ giọng vỗ về nói: “Ánh Tịch, chịu thêm chút nữa, Trẫm sẽ truyền chân khí cho nàng.
45 Bóng đêm đen tối như mực, từng cơn gió thổi ào ào, ngày càng mạnh, sấm sét xé ngang bầu trời, trời bỗng giáng xuống một cơn mưa tầm tả như trút nước. Hoàng đế đi đến đóng cửa sổ, quay trở lại giường Phượng, khẽ thở dài, thấp giọng lên tiếng: “Ánh Tịch, nàng nói thật với Trẫm, vì sao bằng lòng làm vậy.
46 Nàng thờ ơ ăn sáng, nét mặt vui vẻ, bản thân tự an ủi. Dù sao nàng cũng đã có sẵn bệnh trong người, vốn là họa hay phúc khó đoán, thêm một cái nữa, cũng chẳng khác nhau là bao.
47 Nhưng mà Lộ Ánh Tịch thật không ngờ, người không kiềm chế được ra tay trước tiên lại là Diêu Hiền phi trước nay không màn thế sự. Lộ Ánh Tịch đã nghe phong phanh từ sớm, trong lòng hiểu rõ, đứng bên cạnh hắn, dịu dàng lên tiếng: “Hoàng Thượng rất mệt sao?”Lộ Ánh Tịch vươn tay đặt hai bên huyệt thái dương của hắn, dùng sức vừa đủ nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn.
48 Lộ Ánh Tịch bước vào chính điện cùng Hoàng đế, ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống dưới. Diêu Hiền phi mặt không biểu lộ cảm xúc, quỳ xuống cúi đầu bái lạy giữa chính điện: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.
49 Nửa tháng thoắt cái đã qua, thuốc giải cổ độc được bào chế nhanh hơn so với dự định, lần lượt được cấp phát tới các doanh trại. Hoàng đế không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, lại cải trang xuất cung, ngầm tuần tra kinh thành.
50 Lộ Ánh Tịch mang tới một viên thuốc giải cổ độc, nhét vào miệng Hoàng đế, sau đó đổ nước vào ép hắn nuốt xuống. Hoàng đế bị sặc nước ho khan vài tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
51 Hai người ngồi chung kiệu. Hoàng đế xoay người ngồi nghiêng nhìn thẳng nàng không chớp mắt. Lộ Ánh Tịch cố gắng đè nén bất an trong lòng, mỉm cười nói: “Sao Hoàng thượng không tuyên ngự y tới, mà muốn đích thân tới Thái y viện?”Hoàng đế không dời ánh mắt thâm trầm sắc bén, môi mỏng chậm rãi buông ra một câu: “Cơ hội vừa rồi rất tốt, sao Hoàng hậu không nắm lấy?”Lộ Ánh Tịch ngớ người, thắc mắc hỏi: “Hoàng thượng nói cơ hội gì cơ?”Hoàng đế nhếch mày, lạnh lùng liếc nàng: “Hiện giờ không có người ngoài, Hoàng hậu không cần phải giả vờ ngây thơ vô tội.
52 Lộ Ánh Tịch cứng đờ người, nàng mím chặt môi, không để đầu lưỡi Hoàng đế cạy miệng. Cảm giác xấu hổ và giận dữ không ngừng trào dâng trong lòng nàng, khó mà dằn xuống.
53 Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, vén màn gấm lên, cất giọng nói: “Truyền Nam Cung thần y đến đây. ”“Vâng, Hoàng thượng. ” Cách đó không xa truyền đến tiếng trả lời cung kính.
54 Lộ Ánh Tịch tập trung suy ngẫm, rất nhanh đã đoán được đầu mối. Chắc chắn Mộ Dung Thần Duệ đã giở thủ đoạn, đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu nàng. Hàn Thanh Vận nhìn thẳng nàng không chớp mắt, muốn nhịn không nhiều lời, nhưng cuối cùng không thể ẩn nhẫn thấp giọng nói: “Nếu Hoàng hậu đã muốn nghe lời nói thật, Thanh Vận cung kính không bằng tuân mệnh.
55 Cánh tay hắn xiết chặt, bỗng ép người xuống, nói thầm bên tai nàng: “Sợ sao?”Lộ Ánh Tịch giương mắt, chỉ im lặng nhìn hắn. Hắn ép sát vào người nàng, làm nàng nằm trọn trong lồng ngực rắn chắc, rộng lớn của hắn, sự thân mật này khiến nàng run run.
56 Vừa mới bước ra đến cửa điện, đã thấy ở phía trước một thân ảnh thướt tha đang đi đến gần. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Giọng nói lanh lảnh như chất chứa hàn băng kiêu ngạo, lại mang theo sự tức giận âm ỷ.
57 Sương đêm dày đặc buông xuống, thấm qua y phục mát lạnh. Một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mái tóc dài đen nhánh của Lộ Ánh Tịch theo gió tung bay. Đứng dưới hành lang có mái hiên trước điện, nàng chợt chần chừ.
58 Chờ ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng đế, thần sắc Lộ Ánh Tịch hơi hoảng hốt cùng lo lắng. Đã qua một canh giờ, sư phụ và các Thái y vẫn chưa ra, cho thấy tình trạng thương tích của Hoàng đế vô cùng nghiêm trọng.
59 Ngày hôm sau, Hoàng thượng vẫn cố chấp thượng triều, khi trở lại Thần cung thì gần như mệt lả vì kiệt sức, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, vừa ngã nhào lên giường liền chìm sâu vào giấc ngủ mê man.
60 Lúc Hoàng đế tỉnh lại đã là hai canh giờ sau. Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, ẩm ướt dính trên người hắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mặt mày mệt mỏi hốc hác.